Triều Triều  , dân làng Thượng Lục vẫn  ngây  đó hồi lâu  thể  hồn. Mọi  ngẩng đầu  chằm chằm  màn trời vẫn còn treo lơ lửng giữa  trung,  ai dám động đậy.
 
Một lúc lâu , cuối cùng   thấp giọng cất tiếng:
“Thần tích như thế…   biến mất theo Triều Triều?”
 
Câu hỏi .   ai trả lời .
 
Ánh mắt   dần dần dồn về phía thôn trưởng. Thôn trưởng cũng     gì, chỉ đành  sang Quách tú tài –   xem là  học vấn nhất thôn. Quách tú tài len lén lau mồ hôi  trán, miễn cưỡng đáp:
“Chờ… chờ một chút nữa xem .”
 
Thực  trong lòng  cũng đang run như cầy sấy. Đây là  đầu tiên  chứng kiến loại chuyện như , tim vẫn còn đập thình thịch  ngừng.
 
Thế là cả thôn tiếp tục… chờ.
 
Chờ trong im lặng. Mỏi cổ thì cúi xuống  đất, xong  ngẩng đầu lên  màn trời, ánh mắt đầy nghi hoặc và nôn nóng.
 
Những  vốn đang ở nhà cũng  lượt kéo , từng nhóm từng nhóm dồn về phía nhà Lâm gia. Khi  kể   chuyện  xảy , ai nấy đều sững sờ, miệng há hốc  thể nhét  quả trứng gà.
 
Không ai ngờ , cô bé từng  xem là “đồ xui xẻo” ,    phận cao quý đến thế.
 
Người từng đối xử lạnh nhạt với Triều Triều thì thấy tiếc – nhưng tiếc trong im lặng.
 
Người từng trở mặt, bày mưu tính kế  bất an đến cực độ, chỉ mong thời gian  ngược trở .
 
Người từng  thiết với Triều Triều thì vui mừng  thôi, dù màn trời vẫn còn đó, họ cũng bắt đầu rôm rả bàn luận về điều kỳ lạ  cao.
 
Dù là ai, tất cả đều đồng lòng — tránh xa vợ chồng Hồ Lai Phúc. Dù gì họ cũng là đầu sỏ gây nên  chuyện, thiên đạo sẽ  buông tha.
 
Tất nhiên, cũng   phản ứng… ngoài dự đoán, như Khương lão tam.
 
Vừa nghĩ đến chuyện  từng  với Triều Triều,    run bần bật vì sợ. Lại nhớ đến chuyện khi xưa  Hồ Bảo Đôn đổ vạ, liền coi như tìm  chỗ trút giận —   một lời, xông đến đ.ấ.m đá Hồ Lai Phúc tới tấp.
 
Hồ Lai Phúc ăn mấy quyền thì gào lên đánh trả. Hai  ngay lập tức đánh  như chó với mèo, đất đá bay tung tóe.
 
Mà   chỉ khoanh tay   — chẳng ai can ngăn. Ai cũng nghĩ, hai kẻ  đánh  chẳng khác gì chó cắn chó, chẳng ai đáng thương cả.
 
Đến khi cả hai  sõng soài  đất thở dốc, mới gọi là kết thúc.
 
Vẫn là Lâm Lan là  đầu tiên hành động. Cô tin Triều Triều sẽ  hại , màn trời  cũng . Đã   biến động gì,  thì cứ tạm mặc kệ. Dù gì việc nhà cô cũng còn một đống  xử lý.
 
Ví dụ như: phân gia.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-sau-xuyen-khong-ca-co-trieu-nhin-ta-lon-len/chuong-9-1-dai-khai-chot-hien-man-troi.html.]
Cô bước thẳng đến  mặt thôn trưởng:
“Nhạc thúc, trời cũng  sáng,     đều  mặt. Việc phân gia, chúng   luôn .”
 
Thôn trưởng đầu vẫn còn  cuồng, nhất thời   dính  mấy việc vặt .   mở miệng  là Lâm Lan —   Triều Triều đối đãi đặc biệt.
 
Hơn nữa  khi , Triều Triều còn cứu đứa con gái nhỏ của Lâm gia, giúp tích thêm công đức. Đã là công đức, nghĩa là việc đó đúng.
 
Thôi thì nhân lúc  chuyển hướng sự chú ý của dân làng cũng .
 
Vốn dĩ ông còn định khuyên cha Lâm Lan tạm hoãn chuyện phân gia. Dù  con gái thất lạc  tìm về,    gì, bây giờ nhắc chuyện phân chia là  hợp lẽ thường.
 
 hôm nay… ông  còn dám khuyên?
 
Phân thì phân. Không những phân, mà còn  nghiêng phần  lợi về phía đại phòng. Dù  nhà họ cũng  dọa một trận, chút bồi thường là điều nên .
 
Thôn trưởng bèn hất cằm bảo Quách tú tài qua một bên, liếc  màn trời  cao  nữa    sân nhà Lâm gia:
“Viết phân gia khế thư .”
 
Lâm lão đầu đương nhiên   phân. Đại nhi tử nhà ông  là   chịu khổ,  việc nhanh nhẹn,  còn  kiếm tiền. Hai đứa con trai còn  — một lười chảy thây, một thì mê ăn lười , con cái thì nheo nhóc. Nếu phân , ai nuôi ai còn  chắc.
 
Trước , nếu   màn trời  chuyện thần dị, ông  còn  thể giả c.h.ế.t giả điếc, nhất quyết  chịu ký.
 
 bây giờ? Màn trời vẫn còn treo  đầu, ánh sáng rực rỡ, lời Triều Triều cảnh cáo vẫn còn văng vẳng bên tai, thôn trưởng và các lão trong làng thì rõ ràng ủng hộ Lâm Lan…
 
Ông  căn bản  dám phản đối.
 
Vì , việc phân gia mà Lâm Lan từng nghĩ sẽ  khó khăn, rốt cuộc  chỉ mất  tới nửa canh giờ  xong xuôi.
 
Hiệu suất thì khỏi bàn. Số đồ đạc đại phòng  chia về cũng  ít, gần như   ép thiệt chút nào.
 
Lâm Lan  hài lòng, nhanh chóng ôm hết đống đồ thuộc về nhà  dọn  trong phòng như sóc tích trữ lương thực.
 
Cô nhàn nhã bao nhiêu thì bên ngoài, thôn trưởng cau mày lo lắng bấy nhiêu.
 
Đến khi ông  bước  khỏi nhà Lâm gia,  màn trời vẫn  biến mất, trán  hằn mấy nếp nhăn.
 
Dân làng vẫn tụ tập quanh đó, xôn xao bàn luận. Ai  việc gấp thì rời , còn  thì cũng chỉ   đó chờ, chẳng ai  việc đồng áng gì cả.
 
Thôn trưởng bóp trán,  sang hỏi Quách tú tài bên cạnh:
“Giờ  gì  nữa đây?”