Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Dựng Nghiệp, Nuôi Đàn Con Thơ - Chương 16: Thắt lưng buộc bụng mà sống

Cập nhật lúc: 2025-11-29 18:19:56
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ trong nhà chỉ đúng một cái bếp đất, đun nước nấu cơm xào nấu gì cũng dồn hết đó. Nếu thêm một cái bếp lò than thì tiện mấy.

*Bếp lò than (煤爐子): loại bếp nhỏ đốt than tổ ong/than viên.

bếp lò than là kiếm .

Hơn nữa bếp lò thì còn phiếu than tổ ong. Mấy thứ quê như cô vốn cấp. Muốn chắc lên huyện hỏi thử.

*Phiếu than tổ ong (煤球票): tem phiếu mua than, thường chỉ dân/cán bộ ở thị trấn, thành phố mới ; nông thôn hiếm lắm.

Ngoài chuyện bếp lò, còn cả những thứ lặt vặt như chậu rửa chân, chậu rửa mặt... thôi thì cứ từ từ. Cô tin vẫn kịp nâng cấp cuộc sống khi Chu Thanh Bách về.

Thấy cũng tạm , cô kéo miếng vải phủ lên cái rổ, coi như che hết "chiến lợi phẩm". Cô mua gì, ngoài chẳng ai . Muốn rút cái gì từ gian thì cứ tùy cô.

Gần tới thôn, cô mới lén lấy thêm ít thịt heo từ gian bỏ rổ. Mỡ thì dám lấy , giờ bỗng dưng đun mỡ thắng dầu dễ để ý. Đợi thôn chia thịt tính tiếp.

Cô còn nhét thêm sườn, thịt nạc, trứng gà... cho cái rổ qua thấy "đầy ắp hàng", nhưng vì vải phủ nên chẳng ai bên trong rốt cuộc là gì.

Sáng sớm, đường tuy xa nhưng về mà giờ mới hơn chín rưỡi, gần mười giờ.

vội sang đón Tam Oa. Có Chu trông thì chắc chắn . Về tới nhà, cô đổ trứng đầy cái hũ trứng, châm đầy cả hũ gạo hũ bột, xong xuôi mới bắt tay xử lý thịt.

Cô lấy muối ướp hai tảng ba rọi to. Còn thịt nạc thì định nấu cháo thịt cho ba nhóc ăn. Bọn trẻ mê cháo thịt của cô lắm, ăn đến no căng bụng, cô mà cũng thấy mát lòng.

Sườn thì cô tự chặt. Xương to thì để lát mang sang biếu Chu, coi như chút lòng thành.

Làm xong hết mấy việc trong nhà, Lâm Thanh Hòa giờ vẫn còn sớm, bèn vườn tỉa tót luống rau. Đang lom khom thì ngoài cổng tiếng gọi.

Ra mở cửa, là Chu Đông gánh tới hai bó củi khô.

"Nhanh ? Thím còn tưởng vài bữa nữa con mới lên núi cơ." Cô né sang một bên cho gánh , miệng hỏi.

"Bẻ bắp tách hạt thì để em gái con với mấy khác , con khỏi cần." Chu Đông đáp.

Việc thật sự cần tới là lúc gieo lúa mì đông, mà giờ còn bắt đầu.

Hai bó củi khá to. Bấy nhiêu củi đáng giá ba hào. Lâm Thanh Hòa móc túi đưa ngay ba hào, thêm:

"Nhà thím vẫn còn thiếu kha khá."

là thiếu. Cô đun nấu còn hao củi hơn nguyên chủ. Với cuối tháng mười Chu Thanh Bách về, còn mang thương tích, cô đời nào học thói nguyên chủ, vì giận dỗi mà ép lê lết ngoài kiếm củi.

, trong truyện nguyên chủ từng . Cũng vì thế mà vết thương của "cha Chu" lành hẳn, để di chứng triền miên, tới năm mươi mấy tuổi thì sức khỏe càng sa sút.

"Thím yên tâm, khi tuyết rơi con vẫn lên núi nhặt củi . Chờ chia xong lúa, em gái con cũng cùng, tụi con kéo xe ván chở về, sẽ chở nhiều hơn." Chu Đông gật đầu chắc nịch.

Nhà khác thể ưa thím Lâm, nhưng em Chu Đông – Chu Tây thì thật lòng quý thím Lâm. Vì nguyên chủ chịu thuê tụi nó việc.

Có việc tức là cái ăn.

Mùa đông mà dài ngày kiếm công điểm, chỉ còn cách thắt lưng buộc bụng mà sống. Hồi hai em khổ lắm. Nhờ giúp nguyên chủ, nhận chút tiền công, mùa đông mới lót hai ba phần no. Chứ thì mỗi ngày may đúng một phần no, đói quá thì uống nước cầm mà chịu.

"Đây, trứng luộc sáng nay, thím luộc dư. Con cầm hai quả về ăn ." Lâm Thanh Hòa nhà lấy hai quả trứng đưa cho .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-dung-nghiep-nuoi-dan-con-tho/chuong-16-that-lung-buoc-bung-ma-song.html.]

"Không... cần thím, sáng con ăn ." Chu Đông cuống quýt xua tay. "Thím ơi, con về nha. Chiều con thêm chuyến nữa, tối sẽ mang sang cho thím."

Nói xong vội vàng chạy mất.

Lâm Thanh Hòa sững một lúc, cũng gì. Thói đời trứng đúng là quý thật. Vốn dĩ cô cho trứng là kiếm cớ rủ Chu Đông chung một chuyến lên huyện, kéo xe ván giúp cô chở chậu rửa mặt, chậu rửa chân các kiểu về cho tiện. Chu Đông ngại nhận đến , thôi đành để dịp khác.

Đợi khi cùng cô lên huyện , cô sẽ trả công đàng hoàng cho hai em .

Còn chuyện Chu Đông chiều thêm chuyến nữa thì cũng hợp lý.

Từ đây lên núi kiếm củi gần. Với bước chân Chu Đông, ít nhất tầm ba tiếng mới . Thời điểm gánh hai bó củi sang, chắc chắn sáng nay từ lúc trời còn tối mịt.

một , cùng mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi trong thôn, nên chẳng lo.

Vả giờ cũng là lúc cả thôn lo tích củi cho mùa đông. Củi Chu Đông gánh sang bán cho cô, còn khác thì đem lên huyện bán. Thường vẫn bán . So Chu Đông còn nhàn hơn nhiều.

Để về nhà ăn trưa xong là ngay, tầm xế chiều trời nhá nhem thì .

Dân quê tự thiếu củi, rơm rạ, bắp... chia cũng đủ dùng. Chỉ nhà cô là phần, nên lo sẵn thêm chút nữa cho chắc mùa đông qua .

Những việc Lâm Thanh Hòa tính hết trong đầu. Chu Đông cũng quý trọng cơ hội , nên tự cố gắng hết sức.

So với cảnh mùa đông thắt lưng buộc bụng chịu đói, thà tranh thủ giờ còn sức mà gom củi.

Thế nên cảm giác thuê trẻ con việc trong lòng cô cũng dịu ít nhiều. Rồi... hiểu cô sai việc càng lúc càng trơn tru, chẳng khác nguyên chủ là mấy. kiểu theo lối mòn lúc nào .

Cô xách hai bó củi vườn, xếp cái chòi chứa củi. Cái chòi là Chu Thanh Bách dựng hồi , chuyên để cất củi khô, khỏi mưa tuyết ẩm đốt .

Xong xuôi, cô tiếp tục tỉa vườn. Dọn dẹp gọn gàng hái mấy trái dưa leo, trưa nay xào thịt.

Bốn con chỉ cần một đĩa dưa leo xào thịt là đủ no. Còn mấy quả trứng luộc sáng bỏ nồi cháo trắng, vẫn còn dư khá nhiều, cô cố ý nấu dư, trưa hâm ăn luôn cho tiện.

Lấy thêm hai cái bánh bao trắng nữa là .

Còn buổi tối, cô tính : tối ăn sủi cảo. Trưa ăn xong là cô nhào bột luôn!

Gần mười một giờ, Đại Oa chạy về. Nó về xem nó về , thấy thật sự ở nhà thì mắt sáng rỡ.

"Mấy bữa nay bà nội con vẫn ở đội sản xuất bẻ bắp hả?" Lâm Thanh Hòa hỏi.

"Dạ." Đại Oa gật đầu, ngó cái bếp: "Mẹ ơi, hôm nay mua gì ngon về ? Có bánh bao trắng ?"

"Có. Con dẫn các em về đây, nhưng đừng với ai. Nói thì khỏi mơ ăn gì hết." Cô dặn.

"Thế... thịt cũng hả ?" Đại Oa lúng túng hỏi.

khoe với lũ bạn con nít . Bọn ghen tị thấy rõ luôn.

"Lỡ khoe thì thôi. Từ giờ đừng khoe nữa là . Phải kín tiếng, hiểu ?" Lâm Thanh Hòa nghiêm mặt.

"Kín tiếng là gì?" Đại Oa gãi đầu.

Kate

"......" Cô nghẹn một nhịp. "Thôi, thích khoe thì khoe, nhưng giờ dẫn em con về mau! Sắp ăn trưa !"

"Con liền!" Đại Oa đáp cái rụp lao vút ngoài.

Loading...