Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Dựng Nghiệp, Nuôi Đàn Con Thơ - Chương 21: Vung tay quá trán

Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:11:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần chẳng Chu Đại Oa chạy chơi góc nào trong thôn, Nhị Oa tìm mãi thấy, bèn nhờ mấy lớn trong làng nhắn : nếu gặp trai nó thì bảo về nhà ăn khoai lang chiên!

Dặn xong, Nhị Oa tự lon ton chạy thẳng về.

Thành lúc Chu Đại Oa tin, hớt hải cắm đầu chạy về tới sân thì Lâm Thanh Hòa dẫn Nhị Oa với Tam Oa ăn xong một vòng .

Dĩ nhiên là vẫn chừa cho nó một miếng.

“Mẹ, gọi con về ăn khoai lang chiên!” Chu Đại Oa rửa tay, ấm ức tố cáo.

“Mẹ bảo Nhị Oa gọi con mà.” Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt đáp.

Đại Oa lập tức trừng em trai: “Mày gọi tao mà dám tự chạy về ăn hả?!”

“Con gọi đó chứ.” Nhị Oa uể oải , “ con tìm , con nhờ mấy ngoài nhắn cho . Chứ thì giờ đại ca chắc còn thèm về nhà .”

Ăn liền ba miếng bánh khoai, bụng no căng, tâm trạng sảng khoái, giờ nó lười chẳng buồn cãi với .

Chu Đại Oa chỉ thể lẳng lặng ăn miếng bánh khoai còn sót . Với cái bụng ăn khỏe của nó, một miếng mà đủ, bèn sang hỏi em: “Mày ăn mấy cái?”

“Ba cái.” Nhị Oa đáp chân thành.

“Mẹ, để nó ăn luôn phần của con!” Chu Đại Oa bất mãn kêu lên.

“Ai bảo con cứ lao ngoài chơi là mất tăm mất tích.” Lâm Thanh Hòa chậm rãi, “Lần nhớ cho kỹ, chơi cũng chơi loanh quanh gần nhà. Không thì đồ ngon, con đừng hòng ăn.”

ý buộc con trai lúc nào cũng ngoan ngoãn dán trong sân, nhưng nó tung hoành như con ngựa hoang cương thì cũng .

So với việc túm tai lôi về dặn tới dặn lui, thì dùng đồ ăn ngon để dạy dỗ rõ ràng hiệu quả hơn nhiều. Chu Đại Oa lập tức âm thầm hạ quyết tâm: chơi cũng chạy xa như nữa, đảm bảo để Nhị Oa cửa là tìm ngay!

Nó còn định nghiêm túc cho em trai mấy chỗ lảng vảng, để Nhị Oa tiện đường tìm hơn. Nhị Oa chẳng buồn , còn chê phiền:

“Anh chơi nhiều chỗ quá, em tìm nổi. Ra cửa thấy là em về luôn đó.”

Thế là Chu Đại Oa đè đ.á.n.h một trận, Nhị Oa lập tức gào um lên, Lâm Thanh Hòa thấy thì chuẩn xắn tay áo dần thằng .

Sau một phen gà bay ch.ó chạy, Lâm Thanh Hòa mới hỏi Chu Đại Oa:

“Con với bà nội ?”

“Nói ạ. Bà nội bảo xong việc sẽ qua, nhưng kêu khỏi cần nấu cơm cho bà.” Chu Đại Oa đáp.

Nói là , chứ Lâm Thanh Hòa vẫn chuẩn phần cơm trưa cho Chu đàng hoàng, dù thì hôm nay cô chuyện nhờ.

Trưa nay ăn cơm trắng hấp. Gạo vo một lượt ngâm trong chậu sắt, ngâm chừng nửa tiếng là thể bắc lên hấp.

Trong vùng cũng nhà ăn cơm trắng, nhưng nhiều, bình thường đa đều ăn các loại bánh bột ngô, bột mì; còn gạo, nhất là gạo trắng, thì hiếm.

Kate

cơm trắng rõ ràng là thơm nhất, chỉ tội khó mua, tem lương thực. Nguyên chủ cực kỳ mê ăn cơm trắng.

Lâm Thanh Hòa cũng thích, nên hũ gạo nhà cô lúc nào cũng đầy, cô chỉ sợ nhỡ một ngày trời Chu Thanh Bách đột ngột trở về, lúc đó cô “độn” thêm gạo cũng còn tự do như giờ.

Cô ăn nhiều, ba đứa nhỏ cũng tới tuổi ăn khỏe, chỉ Chu Đại Oa là sức ăn khá nhất. Thằng nhóc cô tẩm bổ mấy hôm nay, thịt thấy tăng bao nhiêu, nhưng thì rắn rỏi lên rõ rệt.

Còn Chu, tướng cũng sức ăn nhỏ.

Lần cô hấp độ tám bát cơm. Cô với Nhị Oa và Tam Oa chia ba bát, Chu Đại Oa một hai bát, còn ba bát để phần Chu.

Trong nhà vẫn còn kha khá thịt ba chỉ muối chiên dở, Lâm Thanh Hòa bèn vườn hái thêm hai quả dưa chuột.

Đợi cơm chín, cô đặt chảo lên bếp, hâm nóng phần thịt ba chỉ chiên mặn. Thịt gắp tô, trong chảo còn một lớp mỡ thơm lừng, cô đổ dưa chuột , “xoẹt” một tiếng giòn tai, mùi thơm mằn mặn béo ngậy tức thì lan khắp bếp.

Xào dưa leo xong, Lâm Thanh Hòa nấu thêm một nồi canh trứng rong biển.

Cơm trắng, ăn kèm ba chỉ muối chiên, thêm đĩa dưa leo xào và tô canh trứng – rong biển, tính cũng chỉ là một bữa cơm nhà đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-dung-nghiep-nuoi-dan-con-tho/chuong-21-vung-tay-qua-tran.html.]

đến khi Chu sang thấy mâm cơm, cái bệnh “đau n.g.ự.c vì xót tiền” của bà phát tác: đúng là chẳng kém gì cơm nhà địa chủ ngày !

“Mẹ, xuống ăn cơm ạ, hôm nay con cố ý đồ thêm cơm trắng. Mẹ ăn là thừa đó, con còn hứa tối nay nấu cháo thịt cho bọn nhỏ nữa mà.” Lâm Thanh Hòa .

Sắc mặt Chu vẫn chẳng khá hơn, nhưng thì con dâu út cũng , bèn xuống. Nhìn đĩa thịt ba chỉ mặn bóng mỡ, đĩa dưa leo xào ngập dầu, mùi thơm ngào ngạt mà lòng bà cứ nhói nhói.

Con dâu nhà thằng út đúng là chẳng tiết kiệm ngày nào!

“Mẹ ơi, ăn nhanh , thơm lắm đó.” Chu Đại Oa nhận bát cơm xới, hồ hởi giục.

Chu Nhị Oa cũng ôm bát ăn ngon lành, Chu Tam Oa thì ngoan ngoãn trong lòng , há cái miệng nhỏ xíu chờ đút.

Lâm Thanh Hòa cũng thúc:

“Mẹ ăn ạ, đừng thế.”

Rồi cô cúi xuống bón cơm cho Tam Oa. Thằng bé ăn uống ngoan, vững trong lòng , ăn gì là tự chìa tay chỉ.

Món nó thích nhất dĩ nhiên vẫn là thịt, cái bụng cũng chẳng nhỏ: ăn non nửa bát cơm, kèm kha khá thịt với rau, uống thêm mấy thìa canh, xong xuôi mới thả xuống đất cho tự chơi.

Lúc đó Lâm Thanh Hòa mới rảnh tay ăn, ăn hỏi Chu:

“Mẹ, mùi vị cũng tệ đúng ạ?”

Khóe môi Chu giật giật: bỏ từng dầu , ngon mới là lạ. con dâu bón cơm cho Tam Oa thuần thục như , bà thôi soi mói nữa. Tuy nó vẫn vung tay quá trán như , nhưng ít với ba thằng cháu trai, nó thật sự chịu bỏ tâm.

“Hôm nay nhớ gọi qua ăn cơm ?” Mẹ Chu ăn xong một bát hỏi.

Lâm Thanh Hòa dậy xới thêm cho bà một bát, còn dùng muôi múc cả nước sốt dưa leo xào rưới lên cơm, trộn thành một bát cơm chan dầu thơm nức – món mà Đại Oa với Nhị Oa mê tít.

Tất nhiên bản cô cũng thích ăn kiểu .

Mẹ Chu liếc cô một cái, Lâm Thanh Hòa bèn thẳng:

“Chuyện là thế ạ, con định mai lên huyện mua ít đồ khô về tích cho cả nhà ăn qua mùa đông. Ở cửa hàng cung tiêu trấn thiếu đủ thứ, nên con một chuyến cho xong, năm nay ngoài nữa.

Mai con từ năm giờ sáng, nên nhờ qua đây trông ba đứa với nấu cơm giúp chúng nó.”

Mẹ Chu thừa cản con dâu út nổi, nhận lời thì con bé cũng dám bỏ cả ba đứa nhỏ ở nhà mà , nên ngoài gật đầu còn thể gì?

Nghĩ thì ít giờ nó còn tiên chạy sang nhờ bà trông cháu.

Tự an ủi một hồi, Chu cuối cùng cũng đáp ứng, nhưng vẫn quên dặn dặn :

“Thứ gì thật cần thì đừng mua.”

“Con mà.” Lâm Thanh Hòa gật đầu cho bà yên lòng.

Ăn liền ba bát cơm trắng thơm phức, Chu mới chống lưng dậy về. Trước khi , bà bảo tối nay sẽ qua ngủ cùng mấy đứa nhỏ, sáng mai đỡ dậy từ tờ mờ.

Lâm Thanh Hòa liền ngỏ ý tối bà qua đây ăn luôn cho tiện, nhưng Chu xua tay từ chối.

Thực , chuyện con dâu út đồng ý để bà sang ngủ cùng bọn trẻ, bản Chu cũng ngạc nhiên. Theo tính nó giờ, dù đồng ý thì cũng cằn nhằn đôi câu mới đúng.

Lâm Thanh Hòa nguyên chủ, thể nào rập khuôn mười phần như . Đã Chu vui vẻ chịu qua giúp trông con, cô việc gì từ chối cho khổ ?

Ăn xong no nê, Chu về nhà kể chuyện với cha Chu.

Trừ cái tật tiêu tiền như nước, vung tay quá trán là sửa , thì con dâu út nhà hình như đổi ít.

Cha Chu chỉ thản nhiên :

“Chia nhà , lo lắm chuyện gì. Giờ nó chịu lo cho con, nuôi bọn nhỏ cho t.ử tế là .”

cũng hơn cái thời suốt ngày chỉ bòn rút để bồi dưỡng nhà đẻ bao nhiêu!

Loading...