Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Dựng Nghiệp, Nuôi Đàn Con Thơ - Chương 23: Bếp lò than
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:30:48
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào tới cửa hàng bách hóa, cô thẳng một góc khuất, nhét hai chiếc vỏ chăn mới mua cẩn thận, ung dung dạo tiếp.
Trong cửa hàng bách hóa cũng bán quần áo may sẵn, lớn trẻ con đủ cả.
mà, một cây vải ở chợ đen chỉ ba đồng, cần phiếu vải. Trong khi ở đây, một bộ quần áo may sẵn cho lớn năm đồng lận.
Quần áo trẻ con thì rẻ hơn chút, ba đồng mấy, nhưng dù rẻ hơn cũng vẫn phiếu vải.
Mua một cây vải ngoài chợ đen về, tự cắt may cũng năm sáu bộ, tội gì bò lên cửa hàng bách hóa cho chém.
Kate
Nghĩ , nhưng Lâm Thanh Hòa vẫn tranh thủ hỏi thăm chuyện bếp lò than.
Cô bán hàng trẻ tuổi cô, thấy cô cũng còn trẻ, ăn mặc sạch sẽ, khí chất khác hẳn mấy thôn nữ thường ngày, mặt mũi xinh xắn. Giờ trong cửa hàng cũng chẳng khách, nên tiện thể tán chuyện, :
“Giờ mà kiếm một cái lò than, dễ .”
Lâm Thanh Hòa :
“ là dễ, nhưng nếu , đồ để đổi.”
Cô bán hàng liếc ngang:
“Cô lấy cái gì mà đổi?”
Nếu quần áo khí chất của Lâm Thanh Hòa khác hẳn mấy nhà quê, chắc cô còn chả buồn bắt chuyện. Thời buổi , trong đơn vị nhà nước đều kiêu kiêu, trong bụng khinh thường dân nông thôn lắm.
“Cần gì cũng .” Lâm Thanh Hòa tỉnh bơ.
Cô bán hàng thì đ.á.n.h giá cô từ xuống :
“Khẩu khí cũng lớn ghê.”
Lâm Thanh Hòa ghé gần, hạ giọng:
“Chị xem đường dây nào , giúp thì công sức chắc chắn thiếu phần chị . Nói thật nhé, nhà cái gì cũng , chỉ thiếu mỗi cái lò, chủ yếu để mùa đông đun nước cho tiện, chứ ngày thường nấu cơm vẫn dùng bếp lớn.”
Cô bán hàng cũng hạ giọng thì thào:
“ một lò than, nhưng bên đó đang thiếu một cái nồi. Nếu cô kiếm cho một cái nồi, bảo đổi cho cô một cái lò, còn thể chở thêm cho cô ít than nữa.”
“Chị thật đó chứ?” Lâm Thanh Hòa hỏi .
Vốn dĩ cô đoán trong cửa hàng bách hóa chắc chắn quen chỗ chỗ , chỉ định cho chút lợi lộc nhờ dò hỏi giùm. Dù cũng đỡ hơn cô tự mò mẫm khắp nơi.
Không ngờ đụng trúng mối thật.
Cô bán hàng trẻ cô chằm chằm:
“Trước tiên cô lấy cái nồi cái , cô thật sự ?”
“Lừa chị gì, bao giờ đổi?” Lâm Thanh Hòa cũng hạ giọng.
“Để nhờ trông quầy giúp tìm cho cô, tới hai tiếng . cô cho xem cái nồi .” Cô bán hàng rõ ràng là lanh lợi, dại gì tay .
“Vậy chị đợi ở đây.” Lâm Thanh Hòa xong thì .
Cô khỏi cửa hàng bách hóa, dắt Chu Đông tới cửa hàng cung tiêu huyện, dặn:
“Cháu đây chờ thím, thím chút việc.”
Kiếm một chỗ vắng , cô mới lấy từ trong gian cái nồi hai quai kiểu cũ, còn cẩn thận nhét một bao tải dứa.
Xách nồi tìm cô bán hàng trẻ, thấy, mắt đối phương sáng rực:
“Cái nồi như mà cô cũng nỡ đổi ?”
“Đổi chứ, đổi lấy một cái bếp lò. lò than đó, nồi của là hàng mới tinh.” Lâm Thanh Hòa ghé sát tai cô , hạ giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-dung-nghiep-nuoi-dan-con-tho/chuong-23-bep-lo-than.html.]
“Còn là hàng đem từ Thượng Hải về, tính phiếu công nghiệp thì giá cũng hai trăm hai mươi lăm đồng.”
Câu thì cô bán hàng tin lắm. Cái nồi đắt cũng đến nỗi , hai trăm hai mươi lăm đồng, trong khi cô cả tháng lương mới mười lăm đồng.
thể phủ nhận, cái nồi đúng là hàng , ở đây còn chẳng bán loại , là hàng từ Thượng Hải đưa tới, cũng là thật.
Cô bán hàng :
“Cô đừng giá với nữa, bên bếp lò cũng là hàng mới, ngoài sẽ đưa thêm cho cô một ít than.”
“Được, chị nhanh chút nhé.” Lâm Thanh Hòa gật đầu.
Hai hẹn hai tiếng nữa gặp ở cửa cửa hàng bách hóa. Lâm Thanh Hòa nhận lời, nhân lúc ai để ý thu cái bao tải dứa gian, thong thả dạo một vòng chợ đen.
Trong chợ đen giờ vẫn bán thịt, nhưng thịt thì Lâm Thanh Hòa thiếu. Trái , cô còn tìm một bà cụ, bán cho hai cân thịt ba chỉ mỡ bóng, kiếm thêm chút tiền.
Không cần phiếu thịt, mỗi cân tính cho bà cụ một đồng rưỡi, bà cụ còn chẳng thèm chớp mắt đồng ý.
Nhìn cảnh đó, Lâm Thanh Hòa lập tức ngửi mùi ăn, thấy nếu kết nối với chị Mai để lấy thịt, mang lên chợ đen bán cũng là một con đường. Chỉ là đoạn đường xa quá, cô định tự chạy qua chạy , trừ khi thật sự thiếu tiền.
Bán thịt xong kiếm ba đồng, cô mua trong chợ một cây vải thô.
Dạo thêm một vòng, thấy chỗ hàng khô lâm sản bày đủ loại, trong đó cả nấm khô cô mua ở cửa hàng cung tiêu. Thứ cô đang là bí đỏ cũng xếp một góc, quả nào quả nấy to tròn, một quả ăn ba bốn bữa, chỉ tiếc là chỉ năm quả. Cô dứt khoát bỏ ba hào mua hết.
Mấy thứ khuân về bỏ lên xe kéo. Đặc biệt với cây vải , Lâm Thanh Hòa còn dặn Chu Đông kéo xe một góc khuất, mới lấy từ trong gian , nhét kín xuống gầm xe.
Cùng lúc đó, chăn bông cô nhét sẵn trong vỏ chăn mới mua cũng giấu xuống gầm xe luôn.
Đống đồ đạc khiến Chu Đông mà mắt tròn xoe.
Cậu cảm thấy rốt cuộc cũng hiểu vì trong thôn vẫn luôn đồn, trong tay thím Lâm chắc chẳng còn bao nhiêu tiền.
Vì nếu tận mắt chứng kiến, cũng tưởng tượng nổi thím Lâm tiêu tiền kinh khủng như thế.
“Tiểu Đông , phụ nữ bọn thím mà, nhiệm vụ là tiêu tiền thôi, kiếm tiền là việc của đàn ông tụi cháu. Phụ nữ chỉ cần tiêu tiền, chăm lo nhà cửa đấy là , chứ đàn ông vất vả kiếm tiền về để gì, là để tiêu , tiền kiếm về là để xài, chứ để ôm mà ngắm.” Lâm Thanh Hòa thu xếp đồ đương nhiên.
Chu Đông câm nín, trong lòng thầm nghĩ, lời trong thôn đồn cũng hẳn là bịa, cách nghĩ của thím đúng là đáng sợ thật.
Mua xong một lượt, Lâm Thanh Hòa dắt về cửa hàng bách hóa chờ. Đợi chừng nửa tiếng, cô bán hàng mới đạp xe trở , thở hồng hộc, thấy cô liền trông như trút gánh nặng.
“Đi theo .” Cô hạ giọng.
“Tiểu Đông, cháu cứ chờ ở đây.” Lâm Thanh Hòa xách cái bao tải dứa ban nãy vẫn để xe xuống, dặn Chu Đông một tiếng theo cô bán hàng.
Một thanh niên mặc đồ công nhân xanh đang đợi họ, xe đạp chất sẵn một cái bếp lò than, bên cạnh còn là nửa bao than tổ ong.
Lâm Thanh Hòa ngó qua cái lò, mấy hài lòng:
“Cái mới một nửa thôi.”
Anh công nhân mặc đồ bảo hộ xanh vội giải thích:
“Cô đừng thấy nó chút cũ, chứ dùng vẫn lắm, nhà cũng mới đun mấy thôi. Chẳng qua là thiếu nồi, chứ thì chúng cũng nỡ mang đổi. Hơn nữa còn chở cho cô từng than, dùng hết, cô thể tới tìm em gái , tính cho cô giá nội bộ.”
Lâm Thanh Hòa liếc hai một cái:
“Đây mà là em gái , rõ ràng là vợ tương lai thì .”
Thời dân phong còn thuần, hai bọn họ vạch trần ngay tại chỗ, nhất thời mặt đỏ bừng, quen trêu chọc như .
Cô bán hàng mặt nóng bừng, lí nhí:
“Còn cưới mà.”
Lâm Thanh Hòa bật :
“Anh ngay cả nồi nấu cơm cho hai cũng chuẩn sẵn , tính cũng đấy, chị theo coi như phúc. Thôi , thành cho hai , chứ lúc tách ở riêng, nếu chạy về nhà đẻ vác cái nồi về, còn chẳng chịu cho chia nhà nữa .”