Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Dựng Nghiệp, Nuôi Đàn Con Thơ - Chương 32: Cha phản diện về nhà

Cập nhật lúc: 2025-11-30 16:03:07
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì trời rét căm căm, Lâm Thanh Hòa cũng lười nấu nướng cầu kỳ, ngày nào cũng nấu cháo ăn, khi thì cháo tép khô, cháo sườn, cháo mè, thì gói sủi cảo, một thật nhiều để dành.

Cô còn tính bánh bao nhân thịt, tóp mỡ là nhân ngon hết , vườn còn cả đống cải thảo.

Dự định là một mẻ thiệt nhiều, lúc nào thèm thì đem hấp , trời lạnh thế đồ ăn cũng khó hư.

ngay, mà tiên đan xong áo len cho Tam Oa , tay rảnh thì mới tính tiếp .

Đến tối hôm đó, trời bắt đầu rơi tuyết lất phất. Mới mười tám tháng mười thôi, đợt tuyết so với trong ký ức của cô còn sớm hơn nửa tháng.

Mà cũng đúng, hình như chính một đêm cuối tháng , Chu Thanh Bách đội gió tuyết trở về nhà.

Giờ chỉ còn áo len của Chu Thanh Bách là đan, nhưng còn về, cũng chẳng gấp, mà tính cô thì ngay.

Ngày mười chín tháng mười, cô dắt Đại Oa, Nhị Oa với Tam Oa cùng bắt tay bánh bao nhân cải thảo, trứng với tóp mỡ.

Bốn con bận rộn suốt một ngày, hơn ba chục cái bánh bao trắng to ụ.

Bột nhào nhiều, xong hơn ba chục cái vẫn còn dư, nên Lâm Thanh Hòa trộn thêm nhân, lấy ít thịt ba chỉ trong gian , băm nhỏ trộn với cải thảo, gói thêm một mẻ sủi cảo nhân cải thảo thịt ba chỉ.

cũng lăn bếp , dứt khoát cho tay. Trời thì lạnh, ngoài giường đất cô chả bước xuống, nấu nướng gì cũng thấy phiền.

Thế là một cô gói luôn hơn trăm cái sủi cảo.

Trong mắt cô, như là nhiều lắm .

Bản cô ăn cũng nhiều, đồng lụng, ngày nào cũng ăn uống đầy đủ, cần nhồi nhét cho lắm.

Kate

Đại Oa một bữa thể ăn tám cái, Nhị Oa cùng lắm sáu cái, nhưng cô cho ăn no cành hông, thường chỉ cho Đại Oa bảy cái, Nhị Oa năm cái, Tam Oa thì ba cái là đủ. Còn phần cô, cũng tầm bảy tám cái là miệng.

Kèm thêm một bát nước luộc sủi cảo nấu với tép khô, là no căng bụng. Bọn nhỏ còn bé, cô thà để chúng đói một chút, chứ tuyệt đối cho ăn đến mức bội thực.

Một trăm cái sủi cảo cũng đủ cho ăn một hai ngày, mà còn cả bánh bao trắng nữa.

Tất cả đều hấp chín , đem để nguội, lúc ăn thì bỏ nồi, hấp luộc lên đều .

Làm sẵn một mớ như , Lâm Thanh Hòa đúng là rảnh tay hẳn.

Ngày thường cô chỉ nấu chút cháo trắng, ăn kèm bánh bao trắng, hoặc nấu canh rong biển với tép khô luộc sủi cảo ăn kèm.

Cô bắt đầu đan áo len cho Chu Thanh Bách, chính là cái “nồi cơm” của mấy con. Cô c.h.ế.t cũng xuống đồng, còn chuyện kiếm công điểm chắc chắn là nhờ Chu Thanh Bách.

Cho nên bạc đãi ai thì còn , riêng vị phép. Dù thiếu thiếu thêm một cái áo len cho ấm , thái độ của cô vẫn bày cho rõ ràng.

Việc trong nhà để cô lo, còn việc ngoài sân ngoài đồng, giao hết cho .

Cô sợ nhất là ruộng, loanh quanh dọn dẹp sân , nhặt nhạnh vườn tược thì , chứ bảo ngoài trời gió mà cày bừa, thôi miễn .

Buổi sáng hôm đó, mấy con quanh bàn giường đất, ăn khoai lang luộc chấm thịt muối, bên cạnh còn một đĩa mộc nhĩ xào hành, mùi thơm dậy cả gian nhà.

“Không bao giờ bố tụi con mới về nữa.” Lâm Thanh Hòa ăn .

Tính sơ sơ , giờ là hai mươi lăm tháng mười, xem chừng chuyện Chu Thanh Bách về cũng chỉ trong mấy ngày , hiểu trong lòng cô hồi hộp.

“Có hết tiền xài ?” Đại Oa nghiêm túc hỏi.

Lâm Thanh Hòa: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-dung-nghiep-nuoi-dan-con-tho/chuong-32-cha-phan-dien-ve-nha.html.]

“Chắc chắn là hết tiền đó, mấy bữa nay nhà ăn ngon.” Nhị Oa lý lẽ.

Lâm Thanh Hòa: “…”

Hai thằng nhóc , cứ cô nhắc tới bố tụi nó là phản ứng đầu tiên nghĩ ngay đến chuyện hết tiền, đúng là… mắt sáng như đèn pha.

Nguyên chủ đúng là như , mỗi lôi bố tụi nó nhắc là y như rằng đến kỳ tiền trợ cấp sắp gửi về. Tháng giữa tháng cô nhận phiếu chuyển tiền nào từ bưu điện, nhưng chuyện đó cũng trong dự liệu.

“Đừng bậy, bố tụi con lâu lắm về, chỉ nghĩ năm nay bố  về ăn Tết , nếu về , còn nhận ba đứa tụi con nữa.” Lâm Thanh Hòa .

Đại Oa giờ trông rắn rỏi hẳn , mặt mũi Nhị Oa thì tròn trịa, còn Tam Oa, hiện tại cô nuôi thành một cục ú tròn vo.

Người mũm mĩm, nuôi cho trắng trẻo béo , một cái thấy bụ bẫm lanh lợi, đáng yêu khỏi chê.

Nhị Oa cũng gần gần như , chỉ Đại Oa là thấy săn chắc nhiều hơn là tròn trịa, nhưng rõ ràng cao lên một chút .

Ba đứa nhỏ cô chăm chút chỉnh tề như nên dù cô tiêu tiền như nước, bên Chu cũng bớt ý kiến nhiều.

“Bọn con là con của bố, bố  nhận tụi con .” Đại Oa thèm lo.

đó.” Nhị Oa tiếp lời, nhưng vẫn hỏi, “Năm nay bố  về ?”

“Không nữa, cũng mong bố tụi con về chứ.” Lâm Thanh Hòa .

“Con mà, chắc chắn nhớ bố, đúng ?” Chu Đại Oa toe, vặn trúng chỗ mềm.

“Chắc chắn là nhớ , con còn quên mất mặt bố trông thế nào nữa là.” Chu Nhị Oa gật gù.

Con đúng là , nhắc ai nhiều là y như gọi đó tới. Ban ngày mấy con tán chuyện về trụ cột trong nhà, đến tối mười giờ, liền gõ cửa.

Vài hôm nay Lâm Thanh Hòa ngủ chập chờn. Không còn cách nào khác, cô cốt truyện, chuyện Chu Thanh Bách trở về là trong mấy ngày , nên chẳng dám ngủ sâu.

Vừa tiếng gõ cửa vang lên, cô gần như lập tức tỉnh dậy.

Ba đứa nhỏ vẫn ngủ say, Lâm Thanh Hòa khoác áo bông, bước ngoài. Đêm nay đúng là lạnh cắt da, gió ngoài buốt tới mức chỉ rụt cổ trốn trong chăn.

“Ai đó? Bộ bọn trộm cắp ở mò tới hả? Dám tới địa bàn nhà họ Chu tụi giỡn mặt, thì hỏi thử xem chồng là ai !”

Ngoài cổng, Chu Thanh Bách đoán chắc mấy con trong nhà đều ngủ, vốn định leo tường , nào ngờ bên trong vọng câu đó.

Chu Thanh Bách: “…”

Câu khiến khóe môi đường xa, hai chân lạnh cóng vì gió tuyết là khẽ nhếch lên, nhưng ngay đó ánh mắt trầm xuống. Có đây từng kẻ đến quấy rối mấy con cô ?

cho đám trộm các , chồng là Chu Thanh Bách, đang ở ngoài lo bảo vệ Tổ quốc, các mà dám nhòm ngó tới nhà , bắt lôi xử b.ắ.n cũng oan nha!” Người đàn bà trong sân vẫn đang khí thế ngút trời dọa .

“Là .” Chu Thanh Bách lên tiếng, nghĩ cô khi quên giọng , thêm, “Chu Thanh Bách.”

“Chu Thanh Bách?” Vừa thấy tên , bên trong mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thanh Hòa bộ, trong nhà chỉ một cô là lớn, ba đứa con còn nhỏ, nếu chắc chắn ngoài cửa là Chu Thanh Bách, cô nhất quyết sẽ mở cửa.

giọng nam trầm, đặc trưng đó, trong ký ức của nguyên chủ vẫn còn in rõ, thêm chuyện tự báo tên nữa, thì thể sai , cha phản diện nhà về .

Lâm Thanh Hòa bộ cả một chặng đường dài về đến nhà, đêm nay gió tuyết thế , chắc chắn lạnh thấu xương.

Cô vội vàng chạy mở cửa.

Loading...