Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Dựng Nghiệp, Nuôi Đàn Con Thơ - Chương 35: Cha phản diện thở phào

Cập nhật lúc: 2025-11-30 16:30:17
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Hòa đàn ông mặt, trong mắt , cô thấy một tia bất an, điều khiến cô sững . Thì hề vô sở úy, hề sợ gì như vẻ bề ngoài, trong lòng thật cũng lo lắng, chỉ là giỏi thể hiện cảm xúc nên cứ như chẳng thèm để ý.

Chu Thanh Bách cũng cô. Trong mắt cô, thấy kinh ngạc, dám tin, còn một chút mất mát khó che giấu, nhưng thất vọng tuyệt vọng.

Điều đó khiến ngẩn .

Khiến ngạc nhiên hơn nữa là câu tiếp theo của Lâm Thanh Hòa.

“Rút thì rút, trong nhà dù gì cũng một đàn ông, chứ buổi tối em ngủ cũng chẳng yên.” Lâm Thanh Hòa như nhận mệnh, cả bờ vai xụi xuống, .

Câu lập tức kéo sự chú ý của Chu Thanh Bách về hướng khác, nhớ tối qua lúc gõ cửa, cô ở trong nhà mấy câu dọa ngoài cửa.

“Ban đêm từng ai tới quấy rầy ?” Chu Thanh Bách trầm giọng hỏi.

Lâm Thanh Hòa mặt sống còn gì luyến tiếc, giọng uể oải:

“Không , chỉ một em cảm giác như ngoài sân leo tường , nhưng lúc đó em ngủ, hét lên một tiếng, cũng đó, hàng xóm láng giềng hai bên đều là , tên trộm chắc sợ nên chạy luôn, mất mát gì.”

Sắc mặt Chu Thanh Bách trầm hẳn xuống:

“Là sơ sót.”

Nếu thật sự xảy chuyện gì, hậu quả thế nào dám nghĩ tới.

Lâm Thanh Hòa mặt cảm xúc liếc một cái:

“Từ tối nay trở , dọn sang buồng bên ngủ cho em.”

Cô suýt vỗ tay khen thông minh, đập bừa một câu mà kiếm cái cớ tuyệt vời để “phân phòng” ngủ.

Chu Thanh Bách thì thấy lạ, rút khỏi đơn vị là chuyện lớn như , mà cô gì khác, mắng , cũng bắt ?

“Nhìn cái gì mà !” Lâm Thanh Hòa trừng mắt.

Chu Thanh Bách thầm nghĩ, mới giống cô chứ.

“Em , cho dù rút về, em cũng sẽ đồng , lấy xong là em hề ý định xuống ruộng kiếm công điểm.” Lâm Thanh Hòa thêm.

“Anh .” Chu Thanh Bách gật đầu, vốn cũng định để cô đồng, mệt lắm, là đủ.

“Với việc trong nhà, cũng chia .” Lâm Thanh Hòa .

“Được.” Chu Thanh Bách vẫn nhận luôn.

“Rút xuống bồi thường tiền đúng , bao nhiêu, em giữ hết.” Lâm Thanh Hòa .

Chu Thanh Bách bèn mang cái tay nải vác về tối qua , mở , bên trong là hai bộ quần áo, ngoài còn một cái bình giữ nhiệt.

Thấy cái bình nước nóng, mắt Lâm Thanh Hòa lập tức sáng rỡ. Trong nhà chỉ một cái, dùng thiếu, bây giờ thêm cái nữa là .

Trong tay nải còn một cái ba lô, với mấy thứ như giày tất.

Ba lô thì phồng căng, Chu Thanh Bách đưa thẳng ba lô cho cô:

“Đều ở trong .”

Lâm Thanh Hòa thật ngại, nhưng tay vẫn đón lấy, thì sững sờ luôn:

“Nhiều tiền ? Đây là bao nhiêu?”

“Ba nghìn.” Chu Thanh Bách liếc cô một cái.

“Sao nhiều thế?” Lâm Thanh Hòa kinh hãi.

Trong túi cô giờ còn hơn hai trăm đồng, là một khoản lớn , Chu Thanh Bách mang về tới ba nghìn, đó là khái niệm gì chứ.

“Lập công, bên cấp cho , coi như bù đắp.” Chu Thanh Bách .

“Còn nhiều phiếu thế nữa cơ !” Lâm Thanh Hòa sửng sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-dung-nghiep-nuoi-dan-con-tho/chuong-35-cha-phan-dien-tho-phao.html.]

Phiếu công nghiệp, tem lương thực, phiếu vải, thứ gì cũng , còn là phiếu thông dụng quốc, hạn dùng.

Chu Thanh Bách thấy cô dồn hết chú ý đống tiền phiếu, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là qua ải ?

“Chuyện em sợ c.h.ế.t, ở nhà cũng , nhưng , việc ngoài đồng em đụng tới, mệt c.h.ế.t , em ghét nhất là ruộng, còn cơm nước trong nhà với ba đứa nhỏ, em lo chu cho , bận tâm, nhưng từ giờ dọn qua phòng của Đại Oa mà ngủ. Củi trong nhà cũng đủ dùng , khỏi tiết kiệm, ngoài sân chất một đống kìa.” Lâm Thanh Hòa .

Chu Thanh Bách đương nhiên củi nhà đủ, trong chái bếp và bên góc sân chất đầy, hỏi Đại Oa mấy đứa thì là nhờ Chu Đông tụi nó chở về cho để đốt suốt mùa đông .

Chỉ là chuyện nặng trĩu trong lòng suốt cả chặng đường về, là xong thật ?

Theo ý cô, là coi như bỏ qua đúng ?

Chu Thanh Bách khỏi chăm chú Lâm Thanh Hòa.

Tâm trạng Lâm Thanh Hòa đang , mặc kệ nghĩ gì, ôm trọn cái ba lô về phía , nắm chắc quyền “quản lý tài chính” trong tay, mới hỏi:

“Chuyện với ?”

“Chưa.” Chu Thanh Bách cô.

“Vậy tự , chuyện mất mặt thế , em đời nào mở miệng .” Lâm Thanh Hòa khoát tay.

Chu Thanh Bách cô một cái, ừ một tiếng, thấy cô ầm, trong lòng mới thật sự nhẹ nhõm.

Anh cũng nghĩ thêm nữa, trực tiếp đem bộ sự đổi của cô quy về vụ cô dọa đó.

Về chuyện dọn sang phòng bên ngủ, cũng chẳng thấy gì lạ, vì nào về, cô cũng mong cho nhanh.

Bây giờ rút hẳn về , cô càng ở phòng cùng cô là .

những chuyện đó đều quan trọng, chỉ cần cô loạn chuyện rút khỏi đơn vị, tảng đá lớn đè n.g.ự.c Chu Thanh Bách xem như rơi xuống đất, :

“Anh qua bên cha .”

Sang với cha thì thấy nặng nề lắm, vì bên vợ mới là khúc khó, mà chỗ khó nhất giờ giải quyết xong, qua đó báo một tiếng là .

“Anh .” Lâm Thanh Hòa gật đầu.

Chu Thanh Bách bước sang nhà lớn của họ Chu.

Cha Chu Chu còn kịp mừng vì con út về, cái tin con út tuyên bố cho choáng váng.

“Gì, rút xuống , nữa?” Cha Chu ngẩn .

“Sao đang yên đang lành rút, là thế nào?” Mẹ Chu càng sốt ruột.

“Nói là đến tuổi thì rút thôi.” Chu Thanh Bách vẫn ngắn gọn như cũ.

Anh cả Chu, hai Chu, ba Chu ở bên cạnh cũng tròn mắt.

“Tuổi gì mà tuổi, chú mới hai mươi bảy, tiền đồ rộng mở mà.” Anh ba Chu lên tiếng đầu tiên.

Anh cả, hai cũng hỏi tại .

Chu Thanh Bách chẳng thêm gì, một câu giải thích dư cũng .

“Rút thì rút, thôi.” Cha Chu im lặng một lúc

“Người cao to thế , chịu khó , Đại Oa tụi nó lớn lên cũng , cả nhà cũng đến nỗi đói.”

Ba em nhà họ Chu , ai nấy đều ngơ ngác.

“Thằng út, con đây với .” Mẹ Chu .

Chu Thanh Bách phản đối, theo đang đau lòng bước trong buồng.

"Nói thật cho , rốt cuộc là ? Mẹ tin là vì đến tuổi mà rút.” Mẹ Chu con trai út.

Kate

Chu Thanh Bách mấy câu qua loa lừa nổi bà, bèn vén áo cho bà xem vết thương ngực. Tuy lành, nhưng vẫn còn một vết sẹo lớn.

Chỉ thiếu chút nữa là đ.â.m trúng tim, Chu mà tim như chậm mất nửa nhịp, cần con trai thêm câu nào, bà cũng hiểu hết .

Loading...