Trở Về Thập Niên 60: Trồng Ruộng Dựng Nghiệp, Nuôi Đàn Con Thơ - Chương 36: Chắc chắn đang giấu đại chiêu

Cập nhật lúc: 2025-11-30 16:41:11
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mắt bà lão đỏ hoe, liên tục

“Rút xuống là , rút xuống là , trong nhà tuy bằng bên , nhưng chuyện cơm ăn áo mặc thì đến nỗi, nguy hiểm như thế. Đại Oa bọn nó còn nhỏ như .”

là thần Phật phù hộ, nếu mà xảy chuyện gì thật, bà dám tưởng tượng nổi.

Con dâu út rõ ràng dựa , nếu lỡ con trai út của bà gặp chuyện ngoài , tám chín phần là nó xách gói lấy chồng khác.

Thế thì ba đứa cháu trai bây giờ?

, Đại Oa nó chuyện ? Nó vẫn luôn mơ vợ cán bộ, giờ con rút xuống, nó chịu để yên cho con ?” Bà lão chợt nhớ , sắc mặt đổi hẳn, cuống quýt hỏi.

Đối với dã tâm của nguyên chủ, Chu rõ là rõ như ban ngày. Bà lo xong cho con trai, lập tức bắt đầu lo bên nhà nó.

“Con với cô , tuy là thất vọng, nhưng xoay chuyển gì, cũng ý kiến gì khác.” Chu Thanh Bách .

“Không ý kiến?” Chu sững

“Sao thể ?”

Cô con dâu út  mắt để đỉnh đầu, giờ chỉ vợ cán bộ, trong lòng sớm coi là vợ cán bộ , chả coi mấy cô ở quê gì.

Bao nhiêu năm nay trong thôn lấy một mà nó chịu chuyện quá hai câu.

Dĩ nhiên, nó cũng coi thường, vốn chẳng buồn chung hàng ngũ với đám phụ nữ nông thôn.

Giờ mà giấc mơ vợ cán bộ của nó vỡ tan, thế thì chịu ? Trời nó đục cho thủng một lỗ mới lạ.

“Thằng út, vợ con chắc chắn đang ôm b.o.m nổ chậm đấy, con trông chừng nó cho kỹ . Nếu nó đòi ly hôn, con tuyệt đối đồng ý. Con c.ắ.n chặt, thì ba đứa Đại Oa là , đến lúc đó con cũng ngẩng đầu nổi!” Chu dồn dập dặn.

Chu Thanh Bách bất đắc dĩ, với rằng chuyện nghiêm trọng như , vợ bây giờ nghĩ thông suốt .

Chỉ là bảo tin chuyện Lâm Thanh Hòa nghĩ thông, thì tin nổi.

Cho dù từ lúc cô xuyên tới đây, biểu hiện coi như tạm , nhưng ấn tượng nguyên chủ để mới là thứ ăn sâu bám rễ. Ai cũng , đó chịu yên chuyện.

Ngay hồi mới gả về, còn đang bầu bí, cô dám liều mạng đòi tách hộ ở riêng, thế là .

Chu Thanh Bách thật sự cho rằng vợ sẽ còn gây sóng gió, lúc khi về thì đúng là lo, cũng sợ cô chịu, trong nhà yên.

Anh tận mắt phản ứng đầu tiên của cô khi tin, đúng là buồn bã khó giấu, giống như cây cột tinh thần chống đỡ bao năm sập một phát .

tình trạng đó chỉ duy trì đến lúc lấy ba nghìn đồng và cả xấp tem phiếu , thì tâm trạng vui của cô bay sạch.

Điều vẫn .

Cho nên chuyện ôm đại chiêu gì đó, đúng là hề tồn tại.

Còn việc cô nghĩ thoáng như , chắc cũng là do vụ gặp trộm đổi.

Vừa nghĩ tới đây, lông mày Chu Thanh Bách khẽ cau , sắc mặt nghiêm hẳn.

Mẹ Chu tưởng con trai lọt lời , sợ nó về năng khéo mâu thuẫn vợ chồng nặng hơn, vội dặn thêm:

“Vợ con tính cũng như pháo nổ , gì thì từ từ với nó. Chuyện lớn như , con dỗ dành nó nhiều , đừng cái gì cũng , để nó đoán. Thời gian hai đứa sống với cộng hết còn tới một tháng, nó đoán .”

Chu Thanh Bách dậy:

“Mẹ đừng lo, .”

Mẹ câu thật sai, tuy cưới bao nhiêu năm, Đại Oa năm tuổi, sang năm là sáu tuổi, nhưng thời gian với cô thực sự sống chung cộng , đúng là đủ một tháng.

Cho nên cũng thật sự hiểu cô, thể dùng ánh mắt cũ để nữa.

Ví dụ như , về, cô chẳng chăm ba đứa nhỏ đó .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-dung-nghiep-nuoi-dan-con-tho/chuong-36-chac-chan-dang-giau-dai-chieu.html.]

Chu Thanh Bách ngoài, chào cha Chu và ba trai về nhà .

Anh cả Chu buồng là kể ngay chuyện cho Chu đại tẩu , Chu đại tẩu xong thì sững :

“Không nữa? Sau thôn luôn?”

“Ừ, coi như rút xuống .” cả Chu gật đầu.

“Thế vợ thằng út chịu ?” Chu đại tẩu nhịn .

Anh cả Chu đáp

“Thằng út ở nhà cũng , em gì mà chịu, hơn nữa ngoài gió sương mưa nắng nguy hiểm, ở thôn dù gì cũng lo đói, gì mà đồng ý.”

“Anh còn vợ thằng út nghĩ thế nào ?” Chu đại tẩu .

Kate

“Suy nghĩ thế nào?” cả hỏi .

“Thôi khỏi, cũng hiểu.” Chu đại tẩu khoát tay.

Người hiểu rõ tính Lâm Thanh Hòa chỉ Chu đại tẩu, Chu nhị tẩu và Chu tam tẩu đều .

Nghe chồng chuyện xong, cả ba đều ngẩn .

Phản ứng đầu tiên giống hệt Chu đại tẩu, đều hỏi một câu:

“Vợ thằng út chịu ? Không phát điên lên quậy một trận ?”

Anh hai, ba nhà họ Chu thì hiểu hơn.

Nói là thì đúng, nhưng gọi buồng dặn kỹ càng, chắc là dám ầm ĩ lớn chuyện.

Không dám ầm ĩ? Chu nhị tẩu thì tin.

lập tức gọi Chu đại tẩu với Chu tam tẩu sang buồng đan áo len tán chuyện.

Các nàng dâu dĩ nhiên cũng mua len về đan áo đan quần lót cho cả nhà, thì cái lạnh chịu nổi.

“Chị dâu, em dâu, đều chuyện thằng út rút xuống chứ?” Chu nhị tẩu đan len hỏi.

“Nghe .” Chu đại tẩu đáp.

“Chuyện giấu .” Chu tam tẩu cũng .

Dù gì thằng út cũng ở trong thôn việc, mấy chuyện như che mắt .

“Không giờ en dâu út trong nhà loạn tới mức nào . Tính nó thế nào, hai cũng , mắt thì như mọc đỉnh đầu, chỉ mong ngày nào đó bay lên cành phượng hoàng, giờ thì rơi cái bộp xuống thành con gà rừng.” Chu nhị tẩu , giọng khỏi mang theo chút hả hê.

Chu đại tẩu dạo mới nhận ít vải nhung từ bên nhà Lâm Thanh Hòa để may áo trong cho con trai , bèn :

“Em cũng đừng , đều là một nhà, thằng út rút xuống chuyện đối với nhà cũng . Chị còn đang nghĩ, nếu thằng út còn lên thêm bước nữa, còn đỡ đần đám cháu nhà họ Chu.”

Chu nhị tẩu thế cũng thở dài:

“Ai mà chẳng nghĩ .”

Đương nhiên cô cũng từng nghĩ thế. Con trai cô mới ba tuổi, nhưng nếu mai chú út  tiền đồ, là cháu ruột, chẳng ít nhiều cũng nhờ .

Cũng vì trong lòng suy nghĩ , nên bao năm nay, ngay cả Chu nhị tẩu vốn thích giành giật, mặt nguyên chủ cũng thu nhiều.

Về phần Chu tam tẩu, cô còn đang trông mong đến lúc ở cữ xem Lâm Thanh Hòa kiếm nổi móng giò cho , lấy phần vải còn dư lúc may áo bông cho Đại Oa để may thêm cho con gái một cái áo bông nhỏ, ấm khỏi chê, trong hũ còn ít đường đỏ cũng là bên cho.

Cho nên, tuy trong lòng Chu tam tẩu cũng lấn cấn việc , nhưng tuyệt đối miệng.

Có điều Chu nhị tẩu là giữ nổi lời, tám chuyện với hai chị em dâu xong, liền bước ngoài.

Tin Chu Thanh Bách rút khỏi đơn vị, sẽ ở thôn việc, cứ thế lan khắp làng. Làng cũng chẳng lớn, chẳng mấy chốc ngay cả đội trưởng cũng sai cháu chạy gọi Chu Thanh Bách sang.

Loading...