Thế hệ hồi tưởng , tuổi thơ tuy chút khổ cực, nhưng tuổi thơ như mới gọi là tuổi thơ.
“Thịt thỏ, thịt thỏ.” Tiểu Tô Thành tư bắt thỏ, vui đến mức bay lên trời.
Một cô bé : “Thỏ đáng yêu như , ăn ?”
“Thỏ ăn vụng lương thực, còn đào đất chúng trồng lương thực, hề đáng yêu chút nào, kho tàu ăn mới ngon.” Tiểu Tô Thành dù còn nhỏ, trả lời câu hỏi cao siêu như , Tam Oa trả lời .
Tam Oa , Tiểu Tô Thành liền gật đầu lia lịa: “ , kho tàu!” Dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó cũng lờ mờ nhớ , thịt thỏ kho tàu ngon!
Cô bé đến thịt thỏ kho tàu, lẽ cũng chút thèm, nhỏ giọng : “Có thể cho tớ nếm thử , tớ ăn bao giờ.”
“Được thôi, nhưng tớ chỉ cho một miếng thôi, nhiều hơn thì .” Tam Oa .
“Tam Oa, thật.” Cô bé vui vẻ nó .
Tam Oa xua tay, để tâm.
Cô bé thực là con gái của Vương Linh, trong thôn mấy yêu quý, vì cô bé chuyện hư hỏng, bố cô bé bây giờ bắt đầu tìm mới, chắc là cuối năm nay, thể sẽ kế nhà, thể tưởng tượng cuộc sống sẽ gì.
tâm tư của Tam Oa vẫn đơn thuần, hợp ý nó sẽ ghét bỏ xuất , nếu hợp, xuất đến mấy nó cũng thèm .
Chiều tối ăn thịt thỏ kho tàu, cô bé quả nhiên ngoài cửa chờ. Tam Oa cũng quên cô bé, mang cho cô bé một miếng ăn.
Cũng chê bẩn, một miếng thịt thỏ cô bé ăn trong cuộc đời, đều thể nhớ miếng thịt thỏ ngon đến mức nào.
Tiếc là cùng với trai mặt trời đó càng ngày càng xa cách, cả đời đều thể ở bên .
“Tam Oa, em mang thịt ngoài gì ?” Nhị Oa hỏi.
“Không gì cả.” Tam Oa liền cầm bát cơm bắt đầu ăn, hỏi Tiểu Tô Thành: “Em trai, thịt thỏ ngon ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-60-trong-ruong-lam-giau-nuoi-con/chuong-397.html.]
“Ngon ngon.” Tiểu Tô Thành ngừng gật đầu, nó cũng chia một cái đùi thỏ, gặm ngon lành.
“Ngon thì ăn nhiều một chút.” Tam Oa .
Lâm Thanh Hòa liền gọi Chu Thanh Bách và bố Chu hai ăn nhiều, vụ thu năm nay vẫn mệt mỏi như khi.
Đại Oa tuy việc học bận rộn, nhưng buổi chiều nghỉ, vẫn sẽ tham gia thu hoạch. Lâm Thanh Hòa cũng ngăn cản, nhưng ăn cơm chiều xong, bảo nó tắm giục sách.
Ông nội Chu thì vui mừng, bây giờ bên ngoài đều nhà ông sắp một sinh viên, ông ông nội, thể vui?
Hy vọng lớn nhất của già là gì?
Chính là hy vọng một thế hệ mạnh hơn một thế hệ, và con trai út của ông mạnh hơn ông, bản lĩnh hơn ông, bây giờ cháu trai bản lĩnh hơn con trai ông, là sinh viên tương lai trong mắt , điều thể khiến vui mừng?
Ngay cả bây giờ, bố Chu ngoài cũng đều kính trọng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Bố Chu cũng gì để , chỉ là cháu đích tôn của ông tan học về nhà là học bài, thuộc lòng bài khóa, lúc còn bảo ông trông giúp.
Bố Chu cũng chỉ vài chữ, xem , còn nhờ Nhị Oa đến mới .
dù , cũng khiến những già khác ghen tị.
“Sau ông cũng sẽ hưởng phúc .” Mọi đều với ông như .
“ bây giờ đang hưởng phúc .” Bố Chu thật.
Từ khi ăn chung với nhà út, bố Chu mới phát hiện, hóa cuộc sống còn thể trôi qua như , còn thể trôi qua một cách thoải mái như .
Trước đây thật, bố Chu cảm thấy đến tuổi cũng gần đất xa trời , nhưng bây giờ, bố Chu cảm thấy còn thể sống thêm vài năm nữa…
Từ năm nay, ông thậm chí còn lấy ít hai công điểm, chỉ lấy sáu công điểm.