Trở Về Thập Niên 70: Làm Thanh Niên Tri Thức, Cùng Chồng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 134: Có phải đã làm lành rồi không?
Cập nhật lúc: 2025-09-24 03:42:58
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Thanh Thanh liếc xéo Hàn Kiến Vũ, "Anh im miệng ngủ , nhiều quá."
Hàn Kiến Vũ cố nài: "Anh thật sự , nãy bác sĩ cũng , em cẩn thận quá gì? Qua đây một lát ? Em xem mắt em thành mắt gấu trúc , chẳng chút nào."
Hoắc Thanh Thanh trừng mắt : "Em dựa giường nhà chợp mắt một lát, tuyệt đối đừng ngủ quên đấy." Vẫn yên tâm, cô tiếp: "Thôi, em dặn y tá một tiếng, họ thời gian một chai nước, sắp hết sẽ qua."
Các cô gái ở phòng y tá nhiệt tình, rằng họ , đến giờ sẽ qua phòng bệnh thuốc, bệnh nhân và nhà cần lo lắng. là như ! Nơi thu phí cao như thế, bệnh nhân ít, dịch vụ đương nhiên hơn Bệnh viện Lục quân !
Lúc Hoắc Thanh Thanh tỉnh dậy thì Hàn Kiến Vũ truyền dịch xong. Anh xong thủ tục, đang bên giường ngẩn ngơ cô. Trong mơ, Hoắc Thanh Thanh thấy những cảnh tượng c.h.ế.t chóc kinh hoàng hỗn loạn, cô ác mộng cho tỉnh giấc vì mơ thấy Hàn Kiến Vũ lái chiếc xe tải lớn lật nhào xuống con đường đèo quanh co, còn con gái thì một bà phù thủy quần áo rách rưới, mặt mày hung dữ bế chạy , dùng giẻ bẩn nhét miệng con bé.
Hoắc Thanh Thanh đột ngột mở mắt, ngây khuôn mặt của Hàn Kiến Vũ!
Bị ác mộng giày vò, lúc cô phân biệt là kiếp , là kiếp , cứ thế chớp mắt.
Hàn Kiến Vũ lúc mới giơ tay lên, trong tay là một chiếc khăn mặt gấp vuông vắn, lau mồ hôi cho cô: "Sao ?" Vừa nãy cứ lau mồ hôi cho cô nhưng sợ cô tỉnh giấc, thấy cô chỉ nhíu mày đổ mồ hôi, biểu hiện khó chịu nào khác nên gọi cô dậy.
Hoắc Thanh Thanh lúc mới chớp mắt, đưa tay túm lấy cổ áo Hàn Kiến Vũ dậy, đưa tay sờ mặt , trong mắt ngấn lệ, cả nỗi buồn và bi thương. Rất lâu cô mới đè nén cảm giác chua xót bất lực đó xuống, vỗ vỗ lên mặt , : "Truyền xong gọi em dậy?"
Hàn Kiến Vũ dịu dàng : "Thấy em ngủ say quá, nỡ gọi dậy."
Hoắc Thanh Thanh bĩu môi: "Say cái đầu nhà , em sắp ác mộng dọa c.h.ế.t đây."
Hàn Kiến Vũ mím môi: "Sao vẫn còn gặp ác mộng?" Trước ở quê ác mộng liên miên, Hàn Kiến Vũ cho rằng đó là do cô chán ghét và cam tâm với cảnh. về thành phố, lên thủ đô, bao nhiêu năm qua vẫn còn gặp ác mộng?
"Lại mơ thấy gì ?" Hàn Kiến Vũ hỏi.
Hoắc Thanh Thanh đáp, giọng vẫn còn run rẩy: "Vẫn là cơn ác mộng , cảm giác nó sẽ ám ảnh em cả đời. Lại mơ thấy lái xe tải rơi xuống vách núi, con gái cũng bắt cóc, em thật sự đau khổ, sợ hãi, nhưng bất lực, thế nào cũng tỉnh ."
Hàn Kiến Vũ ôm cô lòng, vỗ về: "Anh , giấc mơ đều là trái ngược với thực tế."
Hoắc Thanh Thanh lắc đầu: " giấc mơ giống như thật , còn theo em chỉ một ." (Đó thực sự là chuyện xảy ở kiếp mà!)
Hàn Kiến Vũ tin chuyện ma quỷ thần thánh của ở quê, nhưng giấc mơ kỳ quái của Hoắc Thanh Thanh thì giải thích thế nào? Bao nhiêu năm nay cùng một giấc mơ cứ đeo bám cô, đúng là .
"Hay là khám chuyên khoa xem cơ thể khỏe ở ? Đông y của các em câu 'thể hư dễ mơ' ?" Hàn Kiến Vũ đề nghị.
Hoắc Thanh Thanh lắc đầu: "Vô dụng thôi."
"Vậy bây giờ?"
Hoắc Thanh Thanh , ánh mắt khẩn khoản: "Anh đừng quyết liệt quá nữa, định kiếm chút tiền sống một cuộc sống bình yên là ."
Hàn Kiến Vũ ngạc nhiên: "Quyết liệt cái gì?"
Hoắc Thanh Thanh : "Em bừa thôi, ý là đừng cố gắng quá sức nữa, cũng đừng sức mở rộng kinh doanh nữa, tìm sự định trong cái vững chắc, từ từ mà ! Anh bây giờ cũng thiếu tiền."
Hàn Kiến Vũ gật đầu do dự: "Được, đều em hết. Sau phương hướng phát triển của công ty do em quyết." Chỉ cần cô an lòng, việc kinh doanh nữa cũng . Anh đúng là thiếu tiền, kinh doanh những thứ hiện để sống một cuộc sống định thành vấn đề.
Thực , tâm bệnh của Hoắc Thanh Thanh vẫn là Trương Quốc Hoa và Cao Vân Hà đang ăn phi pháp ở Tây Kinh. Hai đó chết, trong lòng cô vĩnh viễn yên. cô thể thuê g.i.ế.c họ, càng thể nỗi lo cho Hàn Kiến Vũ . Đây cũng là nguyên nhân sâu xa khiến cô chần chừ dám nước ngoài học nâng cao, cô dám . Thực tế mà , về mặt kỹ thuật và thực hành, Hoắc Thanh Thanh nước ngoài học nâng cao cũng cả. Ra nước ngoài chủ yếu là học nha khoa, đây là lĩnh vực cô , kiếp từng tiếp xúc. Còn một lý do nữa là thi lấy mấy cái chứng chỉ.
Hàn Kiến Vũ hạ sốt, nhưng vẫn còn mệt mỏi. Anh lấy thuốc cùng Hoắc Thanh Thanh về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-lam-thanh-nien-tri-thuc-cung-chong-lam-giau-nuoi-con/chuong-134-co-phai-da-lam-lanh-roi-khong.html.]
Hàn Kiến Vũ : "Anh lái xe nhé!"
Hoắc Thanh Thanh gạt : "Anh thôi , để em lái. Em bây giờ tỉnh mộng , ."
Hàn Kiến Vũ ở ghế phụ, Hoắc Thanh Thanh trực tiếp lái xe về nhà cô. Đỗ xe xong, cô sang : "Tạm thời thu nhận mấy ngày, đợi khỏi hẳn thì về nhà mà ở."
Hàn Kiến Vũ đùa: "Vậy thì thà cứ ốm mãi còn hơn."
Hoắc Thanh Thanh lườm : "Anh bớt giở trò . Xuống xe."
Thực Hàn Kiến Vũ còn gì đáng ngại, chỉ là sắc mặt kém, trông vẻ tràn đầy sức sống như thường ngày, ngoài điều gì khác.
Hoắc Thanh Thanh nhờ dì giúp việc dọn dẹp phòng cho khách, để ngủ thoải mái hơn còn cắm sẵn cả chăn điện.
"Em bảo dì nấu canh nóng , ăn một chút, uống thuốc mau ngủ một giấc, kẻo hai đứa nó về thì ngủ ." Hoắc Thanh Thanh .
Hàn Kiến Vũ đáp: "Anh buồn ngủ!"
Hoắc Thanh Thanh mím môi, tay bưng một bát canh nóng nhỏ chằm chằm Hàn Kiến Vũ, đến mức đầu hàng: "Được , lời bác sĩ Hoắc, ăn no uống đủ ngủ ngay." Uống mấy ngụm, cô: "Em cũng ngủ một giấc cho ngon ."
Hoắc Thanh Thanh : "Em đương nhiên ngủ , em giống , cả ngày cần theo nhắc nhở bên tai mới ."
Hàn Kiến Vũ liếc mắt lén lút dì giúp việc trong bếp, ghé sát Hoắc Thanh Thanh: "Hay là chúng ngủ chung ! Chỉ ngủ đơn thuần thôi, em đừng nghĩ bậy."
Hoắc Thanh Thanh nheo mắt: "Có em đuổi ngoài ?"
Hàn Kiến Vũ: "..."
Lúc dì giúp việc chuẩn đón bọn trẻ thì Hàn Kiến Vũ dậy, sẽ đón bọn trẻ.
Dì giúp việc nhỏ giọng : "Sao ngủ thêm một lát?"
Hàn Kiến Vũ đáp: " ngủ đủ ."
Dì giúp việc: "Vậy đón cùng nhé?"
Hàn Kiến Vũ: "Được."
Người cha lâu về nhà ăn cơm nay nhà, cũng đuổi cha . Hai đứa trẻ vui mừng lén lén nháy mắt hiệu với , tất cả đều lọt mắt của Hàn Kiến Vũ và Hoắc Thanh Thanh. Con gái lớn như mà vẫn quấn lấy cha như kẹo mạch nha, cũng dính lấy , chỉ sợ là cha về mất.
Cả gia đình lâu một bữa cơm hòa thuận như hôm nay. Sau bữa cơm, Hoắc Thanh Thanh còn phá lệ bưng cho Hàn kiến vũ một cốc nước, chia sẵn thuốc, uống. Hai đứa nhỏ thì thầm với : "Cha lành ạ?"
Hoắc Thanh Thanh giải thích: "Cha gần đây khỏe, ở đây mấy ngày. Hai đứa quậy cha, nhớ ?"
Con trai đáp: "Tuân lệnh!"
Con gái hỏi: "Cha ơi, cha khỏe ở ạ?"
Xem , đây chính là sự khác biệt giữa chiếc áo bông nhỏ và con trai.