Trở Về Thập Niên 70: Làm Thanh Niên Tri Thức, Cùng Chồng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 140: Đêm ấy ở sơn thôn

Cập nhật lúc: 2025-09-25 03:30:52
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc đó, tất cả đều về phía Hoắc Thanh Thanh. Lưu Xuân Yến ở đầu giường bên của họ "phì" một tiếng , liền Hàn Kiến Vũ phóng cho một ánh mắt sắc lẹm, cô vội vàng ngậm miệng , tiếp tục đút cơm cho con trai.

Mẹ Hàn : "Mày cũng còn nhỏ nữa, đừng đầu óc nóng lên dắt mũi như dắt lừa." Lời , ai cũng hiểu ý của Hàn.

Hàn Kiến Vũ : "Không ạ, Thanh Thanh còn nhỏ."

Mẹ Hàn vặn : "Nhỏ? Con gái nhà lớn bằng nó, con chạy đầy đất , mấy năm nữa là thể kiếm công điểm . Mày xem mày , lớn từng mà vẫn như trai tân."

Hàn Kiến Vũ : "Mẹ, đang Tết mà, con , đừng nữa."

Khoảng thời gian đó, Hàn Kiến Vũ đối xử với Hoắc Thanh Thanh càng hơn, lúc nào cũng dính lấy cô, luôn . Trong mắt bất kỳ ai, họ cũng là một cặp vợ chồng son tình cảm thắm thiết. Chỉ riêng Hoắc Thanh Thanh cảm thấy, cứ thế thì đây?

Có một hôm tuyết rơi dày, khỏi cửa , đều ru rú giường gạch sưởi ấm. Hoắc Thanh Thanh và Hàn Kiến Vũ cũng ngoại lệ. Hoắc Thanh Thanh giường đan áo len, Hàn Kiến Vũ thì xem mấy cuốn truyện tranh mà cô để ở đầu giường.

Hàn Kiến Vũ hỏi Hoắc Thanh Thanh: "Em ăn gì, nấu riêng cho em nhé?"

Hoắc Thanh Thanh nhẹ, : "Không cần , ăn gì em ăn nấy." Trong vali của cô đủ loại đồ ăn vặt, sợ c.h.ế.t đói. Cơm ngon thì ăn thêm vài miếng, ngon thì ăn ít một chút.

Hàn Kiến Vũ : "Dù hôm nay cũng đến lượt chúng nấu cơm, lén nấu riêng cho em sẽ ai ."

Hoắc Thanh Thanh liếc Hàn Kiến Vũ, : "Anh cần đối xử với em như , thật đấy."

Hàn Kiến Vũ : "Em là vợ , đương nhiên đối với em ."

Hoắc Thanh Thanh : "Anh rõ ràng là giả mà, cần tốn tâm tư cho em ."

Hàn Kiến Vũ chằm chằm Hoắc Thanh Thanh một lúc lâu. Hoắc Thanh Thanh cúi đầu đan áo len, giả vờ thấy đang . Bỗng nhiên, Hàn Kiến Vũ : "Em thật sự lo ngày sẽ gì đó với em, biến giả thành thật ?"

Hoắc Thanh Thanh lúc mới ngẩng đầu lên Hàn Kiến Vũ, hai lời nào. Dường như cô thật sự từng lo lắng về điểm .

Một lúc lâu , Hoắc Thanh Thanh : "Em như ."

Hàn Kiến Vũ hỏi: "Anh điểm nào khiến em hài lòng?"

Hoắc Thanh Thanh lắc đầu: "Không điểm nào hài lòng về cả."

Hàn Kiến Vũ hỏi tiếp: "Vậy tại em thật sự kết hôn với ? Tại coi thường ?" Anh đương nhiên nguyên nhân, là cách phận. Cô là tiểu thư thành phố, sớm muộn gì cũng ngày rời khỏi nơi , còn là một nông dân chính hiệu, chân lấm tay bùn, đời đời kiếp kiếp đều là . chính là ở bên cô cả đời, chính là thích cô! Bốn chữ ' lượng sức' chẳng là đang về , Hàn Kiến Vũ, .

Lúc đó, Hoắc Thanh Thanh dứt khoát đặt công việc trong tay xuống, Hàn Kiến Vũ, cảm thấy quả thực trông , ngoài việc da dẻ thô ráp thì thua kém gì những trai ở khu thanh niên trí thức, thậm chí còn trai, sáng sủa hơn đa nam thanh niên trí thức, khí chất đàn ông đó là thứ mà đám thanh niên trí thức thể nào so bì .

Hoắc Thanh Thanh mím môi , : "Anh Hàn, kết hôn và thích như ."

Hàn Kiến Vũ hỏi: "Vậy thế nào?"

Hoắc Thanh Thanh chớp mắt: "Em cũng rõ, dù cũng như nghĩ ." (Thực , chính cô cũng đang m.ô.n.g lung, bối rối. Nếu tố cáo, thể kết hôn với ? Giờ phút còn cùng một chiếc giường gạch để thảo luận một vấn đề phức tạp như ?)

Một lát , Hàn Kiến Vũ hỏi: "Em nhớ nhà ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-lam-thanh-nien-tri-thuc-cung-chong-lam-giau-nuoi-con/chuong-140-dem-ay-o-son-thon.html.]

Hoắc Thanh Thanh : "Nhớ chứ! mỗi một nơi, nhớ thì thể gì?"

Hàn Kiến Vũ : "Em báo cho nhà chuyện chúng kết hôn ?"

Hoắc Thanh Thanh : "Dù cũng là giả, báo cũng , đỡ phiền phức." (Chủ yếu là lo nhà cô gả cho một nông dân mà lo lắng.)

Hôm rằm tháng Giêng, Hàn Kiến Vũ mang về một chiếc đèn lồng bằng vỏ dưa hấu, ban đêm thắp nến đỏ bên trong, Hoắc Thanh Thanh thấy thú vị, cầm tay nỡ rời. Hàn Kiến Vũ : "Đi, đưa em rước đèn trong thôn." Tết Nguyên Tiêu ở Hàn Gia Thôn, hoạt động náo nhiệt nhất chính là ba đêm mười bốn, mười lăm, mười sáu rước đèn. Tuy là trò chơi của trẻ con, nhưng đám trẻ lớn và các cặp vợ chồng trẻ cũng tham gia.

Hoắc Thanh Thanh lắc đầu: "Em chơi với trẻ con ."

Hàn Kiến Vũ dỗ dành: "Anh đưa em chơi, nào, vui lắm."

Hàn Kiến Vũ và Hoắc Thanh Thanh cầm đèn lồng khỏi sân nhà họ Hàn. Dọc đường gặp các cô các thím đều hỏi hai vợ chồng một câu: "Ối! Kiến Vũ đưa vợ rước đèn ? Bao giờ thì uống rượu đầy tháng của hai đứa đây? Ha ha ha..."

Hoắc Thanh Thanh tức đến mức đầu về nhà. Hàn Kiến Vũ : "Sắp , sắp ..."

Tối hôm là mười sáu, trăng đặc biệt tròn, trời trong đến mức cũng sáng hơn hẳn. Hàn Kiến Vũ mấy thanh niên thiết trong làng kéo uống rượu. Hoắc Thanh Thanh sợ tiếp xúc một với nhà họ Hàn nên đóng cửa, thắp đèn lồng lên, một bên cửa sổ ngắm ngắm trăng.

Lưu Xuân Yến dắt con rước đèn về, gõ cửa phòng Hoắc Thanh Thanh, bên ngoài tìm cô.

Hoắc Thanh Thanh hỏi cô là ai.

Lưu Xuân Yến : " là ai? Cô ngoài xem một cái chẳng ."

Hoắc Thanh Thanh xuống giường giày ngoài, ở cổng chính nào cô quen cả. Không xa là những dân làng đang chơi đêm và tụm năm tụm ba chuyện phiếm, trẻ con vẫn đang rước đèn. Không thấy quen, Hoắc Thanh Thanh liền trở về, kết quả là cửa gian nhà Tây gài then từ bên trong. Họ và nhà lão ngũ ở chung một mái nhà, cửa chính là gian nhà chung, hai bên là phòng ngủ riêng của mỗi nhà. Lưu Xuân Yến gài then cửa chính chung .

Đèn trong phòng Lưu Xuân Yến tắt, Hoắc Thanh Thanh gõ cửa, gõ cửa sổ thế nào cũng ai đáp .

Lúc , các phòng khác trong nhà họ Hàn hoặc là tắt đèn ngủ, hoặc là dắt con thôn rước đèn xem múa lân , đàn ông thì đều đến các tụ điểm tụ tập đánh bài, kể chuyện hoặc múa lân.

Trong thôn ngày càng yên tĩnh, tiếng bên ngoài và tiếng nô đùa của trẻ con cũng dần lặng , chỉ tiếng trống chiêng múa lân ở xa xa lúc ẩn lúc hiện.

Hoắc Thanh Thanh rét đến mức tê dại, cũng gõ cửa nữa, xoa tay cửa sổ phòng để khỏi cóng. Cô đương nhiên Lưu Xuân Yến cố ý, nhà cả và bà cụ ở nhà Bắc cũng đều thấy, nhưng cố tình quan tâm, để mặc cô chịu rét.

Lúc Hàn Kiến Vũ về gần mười hai giờ đêm, phát hiện Hoắc Thanh Thanh đang mái hiên ngẩng đầu trời, ngừng xoa tay dậm chân.

Cơn say của Hàn Kiến Vũ lập tức tỉnh , bước nhanh đến mặt Hoắc Thanh Thanh: "Nửa đêm nửa hôm em ngủ ở đây gì?"

Hoắc Thanh Thanh rét đến mức môi run lên, : "Không nhà, gài then từ bên trong ."

Hàn Kiến Vũ lười cả gọi cửa, một cước đá bay cánh cửa.

Lão ngũ thăm họ hàng về, Lưu Xuân Yến dọa cho tỉnh giấc, thấy Hàn Kiến Vũ về thì sợ đến mức dám hó hé tiếng nào, ôm con trai dỏng tai ngóng động tĩnh bên cạnh, tiếp tục giả chết.

Hàn Kiến Vũ phòng ôm Hoắc Thanh Thanh lòng. Người cô lạnh như một tảng băng, tức đến mức chửi mấy câu. Hoắc Thanh Thanh : "Nửa đêm đừng mắng nữa."

Hàn Kiến Vũ bế cô lên đặt giường gạch, đắp cho cô hai lớp chăn, còn thì rửa mặt qua loa leo lên giường chui trong chăn ôm chặt lấy cô. Sưởi ấm một lúc lâu mới ấm .

Cũng chính trong đêm đó, hai tại , cứ ôm như , chuyện cứ thế tự nhiên mà xảy .

Loading...