Trở Về Thập Niên 70: Làm Thanh Niên Tri Thức, Cùng Chồng Làm Giàu Nuôi Con - Chương 180: Mợ Hai
Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:06:25
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoắc Thanh Thanh: “Mẹ, cứ hai thế nào ?”
“Được , con xem con quen cô gái nhà thế nào?” Lạc An Ninh con trai, hỏi.
Hoắc Thanh Vũ kéo cổ áo, : “Mấy năm gặp một , nhưng chỉ là lướt qua nên ấn tượng gì, nhưng cô nhớ con.”
Hàn Kiến Vũ: “Hóa chị dâu tương lai gặp yêu hai ! Chuyện mà.”
Hoắc Thanh Vũ: “Đừng chen .”
Hàn Kiến Vũ: “Ồ! Anh hai tiếp .”
Hàn Tư Viễn hai bịa chuyện, : “Ông ngoại, bà ngoại, con gọi mợ hai nhé?”
Hoắc Thanh Vũ sa sầm mặt: “Không quậy.”
Hoắc Thanh Thanh cũng ngăn con trai : “Tư Viễn, lỗ mãng, con gái nhà da mặt mỏng. Con thể quậy với hai, nhưng trêu chọc .”
Hàn Tư Viễn: “Thôi ! Chán quá, con đói , con ăn cơm.”
Hàn Kiến Vũ với Giang Tử An đang tỏ vẻ gì bên cạnh: “Bảo họ dọn món lên !”
Mấy cặp mắt lớn nhỏ đều đổ dồn Hoắc Thanh Vũ, đành ngắn gọn: “Hôm nay con đến dự đám cưới của bạn , tình cờ cô là trang điểm cho cô dâu nên gặp .”
Hàn Kiến Vũ : “Trùng hợp ? Xem hi vọng , nhân duyên của hai tới . Bố, , con kính hai một ly nhé?”
Hoắc Thanh Vũ sang Hoắc Thanh Thanh, nhỏ: “Nói thật , hai cố ý ?”
Hàn Kiến Vũ thấy dọa vợ , liền ghé sát , : “Nói thật thì đúng là , nhưng là ý của em.”
Hoắc Thanh Vũ: “Tử An đúng là kẻ phản bội.”
Hàn Kiến Vũ: “Chuyện liên quan gì đến Tử An .”
Hoắc Thanh Vũ: “Thế thiên lý nhãn ?”
Hàn Kiến Vũ: “Em thấy đến cửa hàng, liền hỏi Tử An một câu, cứ thế tương kế tựu kế. Với đây là chuyện , cho gia đình ? Trừ phi trong lòng tật giật ?”
Hoắc Thanh Vũ xua tay: “Thôi , dù cũng cả . Con chỉ thấy là chuyện vẫn cả! Đợi chút tiến triển mới công khai, bây giờ thành thế .”
Hàn Kiến Vũ: “Đâm lao theo lao ?”
Hoắc Thanh Vũ: “Cũng đến mức đó, chỉ là đừng phiền cô là ?”
“Sẽ .”
“Bọn em chừng mực, thể chứ? Anh cứ yên tâm theo đuổi , gì hiểu thì hỏi .” Hoắc Thanh Thanh .
Hàn Kiến Vũ: “Hỏi em gì? Hỏi đây ?”
Hoắc Thanh Thanh: “Anh thì cho ý kiến gì? Toàn ý kiến tồi thì .”
Hàn Kiến Vũ: “Đàn ông chúng hiểu đàn ông.”
Hàn Tư Viễn: “Bố, con theo đuổi là con gái mà.”
“…”
Sau bữa ăn, Dương Thần Duyệt thanh toán, quầy thu ngân rằng Hoắc thanh toán .
Các nhân viên trong cửa hàng tin rằng bà chủ đang hẹn hò với đàn ông trai lịch lãm đó, họ vui vẻ rời khỏi nhà hàng.
Nữu Nhi từ ngoài chạy : “Mẹ ơi, mợ ăn cơm xong , mau cửa sổ xem .”
Lạc An Ninh còn nhanh chân hơn cả Hoắc Thanh Thanh, bà áp sát tấm kính, hỏi Nữu Nhi và Hàn Tư Viễn: “Là cô nào thế? Mau chỉ cho bà ngoại xem?”
Nữu Nhi: “Là chị xinh mặc áo đỏ váy đen đó ạ.”
Hoắc Thanh Thanh: “Đẹp thật, từ lưng ai cũng giống , là cô nào ?”
Nhìn từ phía quả thật khó nhận , Hoắc Thanh Vũ chuồn mất .
Những đang ghé cửa sổ thấy Hoắc Thanh Vũ chặn một cô gái , những khác thì vẫy tay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-lam-thanh-nien-tri-thuc-cung-chong-lam-giau-nuoi-con/chuong-180-mo-hai.html.]
“Chính là cô , sai .”
Bên ngoài ánh sáng yếu nên rõ mặt cô gái, Lạc An Ninh cằn nhằn: “Cái con bé nữa, để đeo kính ?”
Hoắc Thanh Thanh: “Con rõ , trông xinh, ngoan, giống như một cô nữ sinh .”
Hàn Kiến Vũ mím môi gì, Hoắc Thanh Thanh hỏi : “Có trông cô trẻ ?”
Hàn Kiến Vũ, gặp cô gái đó, và cũng lờ mờ hiểu chuyện Hoắc Thanh Vũ gặp mặt mấy năm là thế nào.
Hàn Kiến Vũ : “Đã bà chủ thì chắc chắn nhỏ tuổi .”
Lạc An Ninh sơ qua : “Vóc dáng cao lắm, gầy quá.”
Hoắc Thanh Thanh : “Chắc miền Bắc, tám phần là con gái Giang Nam.”
Hoắc Thanh Vũ lái xe đưa Dương Thần Duyệt , cả nhà lúc mới chủ đề chính, ăn cơm.
Về đến nhà, khi thu xếp cho bọn trẻ xong, Hàn Kiến Vũ mới với Hoắc Thanh Thanh: “Cô gái đó là chuyên viên trang điểm cũ của Phương Văn Thiến.”
Hoắc Thanh Thanh kinh ngạc: “Vậy là cũng quen?”
Hàn Kiến Vũ lắc đầu: “Không quen, nhưng hôm nay thấy thì thấy quen mặt. Anh từng gặp ở công ty điện ảnh Cự Phong, chụp ảnh chung với Phương Văn Thiến cho bìa tạp chí tài chính, chính là cô trang điểm và tóc, ấn tượng.”
Hoắc Thanh Thanh thẳng mắt Hàn Kiến Vũ: “Nghe Phương Văn Thiến tái xuất ở Hồng Kông, ?”
Hàn Kiến Vũ gật đầu: “Biết.”
Hoắc Thanh Thanh chống cằm nào đó: “Vậy thì tổng giám đốc Hàn yên tâm ?”
Hàn Kiến Vũ cúi đầu cắn nhẹ cổ Hoắc Thanh Thanh một cái: “Em yên tâm thì cũng yên tâm.”
Hoắc Thanh Thanh bĩu môi, Hàn Kiến Vũ véo cằm cô: “Không bĩu môi?”
Hoắc Thanh Thanh: “Em thích bĩu môi đấy, lúc nào cũng dám thừa nhận suy nghĩ của , thật đạo đức giả.”
“Ưm ưm! Anh là chó ?”
Hàn Kiến Vũ: “Anh đạo đức giả chỗ nào, hửm?”
Hoắc Thanh Thanh: “Anh dám thừa nhận suy nghĩ của , chẳng lẽ đạo đức giả ?”
Hàn Kiến Vũ: “Suy nghĩ của chính là, vì mà hại tu, bây giờ cô tái xuất, cũng nghĩa là buông bỏ chuyện cũ, cũng xem như trút một nỗi lo. Chuyện gì mà dám thừa nhận? Ngược là em đó, cả ngày trong đầu những suy nghĩ lệch lạc.”
Hoắc Thanh Thanh: “Em lệch lạc?!”
Hàn Kiến Vũ nhướng mày: “Chẳng lẽ ? Cả ngày em cứ nghĩ xa như , là lệch lạc ?”
Hoắc Thanh Thanh: “Anh dùng từ linh tinh.”
Tư lệnh Hoắc đưa Dương Thần Duyệt đến cổng khu dân cư, hỏi: “Em là ở ?”
Giọng phổ thông của Dương Thần Duyệt âm hưởng miền Nam, cộng thêm dáng nhỏ nhắn xinh xắn, miền Bắc.
Dương Thần Duyệt : “Nhà em ở một huyện thuộc Ninh Thành.”
Hoắc Thanh Vũ: “Một cô gái ở đây một , gia đình yên tâm ?”
Dương Thần Duyệt: “Không yên tâm ạ! em đến Kinh Đô học đại học từ năm mười bảy tuổi đến giờ sống ở đây tám năm , em quen và thích nơi .”
Hoắc Thanh Vũ: “Mười bảy tuổi đến Kinh Đô học?”
Dương Thần Duyệt: “Vâng!”
Hoắc Thanh Vũ: “Em nghiệp trường nào?”
“Học viện Mỹ thuật ạ.”
“Tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật chuyên viên trang điểm? Không nên họa sĩ hoặc giáo viên mỹ thuật ?” Hoắc Thanh Vũ ngạc nhiên.
Dương Thần Duyệt : “Em thích cuộc sống tự do tự tại, nên giáo viên . Họa sĩ đương nhiên là ước mơ của em, nhưng kiếm tiền chậm, thậm chí kiếm tiền. Em sống thì một công việc thu nhập, vì , trong thời gian học em tự học thêm về trang điểm và tạo hình. Tốt nghiệp xong em tìm việc ở một công ty điện ảnh, chuyên viên trang điểm cho chị Văn Thiến là công việc đầu tiên của em.”
Hoắc Thanh Vũ: “Mở studio tự do ?”
Dương Thần Duyệt: “So với công việc giờ hành chính chín giờ sáng năm giờ chiều thì tự do hơn, nhưng cũng trách nhiệm và áp lực, thể tự do quá trớn .”