Dáng vẻ thản nhiên, Dương Thần Duyệt liền cất giọng:
“Chào Hàn tổng.”
Hàn Kiến Vũ lúc mới đầu tấm biển của Studio Trần Duyệt, mỉm :
“Thì đây là cửa tiệm của Dương tổng ?”
Trần Duyệt khiêm tốn đáp:
“Cửa hàng nhỏ thôi, chỉ kiếm miếng cơm, sánh với việc kinh doanh của Hàn tổng.”
Hàn Kiến Vũ khẽ thở dài:
“Bây giờ buôn bán ngày càng khó, ai mà chẳng chỉ kiếm cơm ăn.” Dứt lời, mới sang gã họ Trịnh:
“Tiểu Trịnh, đang công vụ tiện đường qua đây? Ăn sáng ? mời Dương tổng và sang cửa hàng ăn sáng nhé?”
Họ Hàn cũng một cửa hàng con phố , nhưng nay Tập đoàn Hàn thị là một thế lực lớn, ai dám ngang nhiên thu “phí bảo kê” của ? Ngay cả việc chính quy liên quan đến Hàn ký cũng chẳng đến lượt một nhân vật nhỏ như Trịnh.
Gã họ Trịnh choáng váng. Hàn tổng gì? Nữ chủ cửa hàng là vị hôn thê của một vị tư lệnh nào đó ? Tại bao giờ qua? Thông tin về các chủ cửa hàng bọn họ đều nắm rõ, phân loại từng mà đối xử. Những thương hiệu lớn, nền tảng, đều do cấp quản lý cao hơn phụ trách, cũng lợi lộc nhưng ai cũng chen chân .
Còn như Trần Duyệt – một cô gái trẻ, là dân ngoại tỉnh, mở cửa hàng lớn thế mà hậu thuẫn, chẳng chính là đối tượng thích hợp để bắt nạt ? Ai ngờ dính tới một vị tư lệnh!
Hèn gì hôm nay cô dám cứng rắn đáp trả. Thì là quá lấn lướt !
Gã Trịnh lén ghé tai Hàn Kiến Vũ:
“Hàn tổng, mời sang một bên chuyện.”
Hàn Kiến Vũ liếc Trần Duyệt, thong thả cùng vài bước, hỏi:
“Có chuyện gì mà bí mật thế?”
Gã Trịnh vội châm thuốc cho , dè dặt hỏi:
“Vừa ngài Dương tổng là vị hôn thê của tư lệnh nào đó… rốt cuộc là ? Chồng cưới của cô là ai ?”
Hàn Kiến Vũ đầy ẩn ý:
“Cậu đúng là tròn công tác điều tra đấy. Ngay cả chuyện cũng ?”
Gã Trịnh lo lắng:
“Thật sự . Ngài rõ hơn xem nào?”
Hàn Kiến Vũ nhả khói, chậm rãi đáp:
“Cô là vị hôn thê của Phó tư lệnh Họa, Quân khu Kinh Đô.”
“Thật… thật ? Từ khi nào ?”
“Quen vài năm, gần đây mới chính thức xác nhận quan hệ. Xem chừng cũng sắp hỉ sự .”
Gã Trịnh tái mặt, mồ hôi lấm tấm trán, liên tục rút thuốc biếu.
Hàn Kiến Vũ còn cố tình vỗ vai :
“Cậu gì đắc tội với Dương tổng chứ?”
Gã Trịnh cắn chặt môi, đáp. Hắn vốn chỉ là một nhân viên nhỏ của sở công thương, quê mùa từ một huyện nhỏ phía Bắc. Nhờ thi đỗ đại học ở Kinh Đô mới cơ hội sở, từ một kẻ chạy vặt lên tới quản lý khu vực. Thế nhưng cũng nhờ thế mà lá gan ngày càng lớn, dám mượn danh bảo vệ thương nhân để thu tiền. Nếu chuyện lộ , chắc chắn tiêu đời, bởi phía chẳng ai chống lưng.
Nghĩ đến đó, gã càng thêm hoảng hốt. Có lẽ phạm sai lầm nghiêm trọng .
Trong khi đó, Hàn Kiến Vũ ung dung hút thuốc, như thể đang chờ điện thoại, ánh mắt vẫn dõi về phía cửa tiệm Trần Duyệt.
Gã Trịnh dè dặt:
“Hàn tổng quen với Dương tổng ?”
Hàn Kiến Vũ nhàn nhạt:
“ quen với vị hôn phu của cô .”
Chân gã Trịnh như mềm nhũn, trong lòng run rẩy: bây giờ? Những khoản thu đó liệu trả ? tiêu hết , lấy mà trả?
Hàn Kiến Vũ thì sang trọng, Audi, vest phẳng phiu, giày da bóng loáng, tay cầm điện thoại đời mới, phong độ ngút trời. Còn thì ? Một quần áo cũ kỹ, lái chiếc xe cũ nát, ngay cả khi chuyện cũng chẳng tự tin nổi.
“Vậy… Hàn tổng, ngài bận thì phiền nữa. chào Dương tổng về sở việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-lam-thanh-nien-tri-thuc-cung-chong-lam-giau-nuoi-con/chuong-184-thai-do-thay-doi.html.]
“Ừ, .”
Ngay đó, gã Trịnh bước tới mặt Trần Duyệt, cúi đầu khúm núm, gượng:
“Dương tổng, bên sẽ thu tiền chỗ cô nữa. Trước chỗ nào thất lễ, mong cô rộng lượng bỏ qua cho. Chuyện cũng một thể quyết định, chỉ là tình thế bắt buộc. Giờ sẽ báo cáo cấp , đảm bảo ai dám phiền cô nữa. Cô cứ yên tâm kinh doanh .”
Nói xong, vội vàng rút lui.
Trần Duyệt nghi hoặc sang:
“Hàn tổng gì với gã mà thái độ đổi nhanh như thế?”
Hàn Kiến Vũ nhướng mày:
“ chẳng gì cả. Chắc là câu ‘vị hôn thê của Phó tư lệnh Họa’ tác dụng thôi. Đừng bàn cái đó nữa, sáng sớm tới tìm cô gì? Đòi tiền ?”
Trần Duyệt ngượng ngập:
“…”
“Bao nhiêu?”
“Từ đầu là ba nghìn một năm, tăng thành ba nghìn một quý. Vừa còn bảo sang năm sẽ thành ba nghìn một tháng. cuối cùng thu của nữa.”
Hàn Kiến Vũ hừ lạnh:
“Có cho, cũng dám nhận nữa.”
Trần Duyệt chớp mắt:
“Hàn tổng xuất hiện thật đúng lúc.”
“Vừa ngang thấy. tiệm là của cô, cái dáng vẻ của liền đoán ngay là tới thu bảo kê.”
“Thế với Phó tư lệnh Họa?”
Trần Duyệt khẽ cúi mắt:
“Những chuyện với gì?”
“ thôi mà, hiệu quả rõ rệt đó.”
“ và chỉ là bạn bè bình thường, vị hôn thê. Chuyện sớm muộn gì cũng vỡ lở.”
Hàn Kiến Vũ bật :
“Hai đúng là chậm chạp, quen lâu thế mà tiến thêm bước nào.”
Thấy cô im lặng, bảo:
“Hôm nay tin truyền ngoài, hai cũng nên tính toán nghiêm túc . Làm ăn mà chỗ dựa thì khó vững lắm. Như cái gã Trịnh đó, là cái thá gì , mà dám ngang nhiên chèn ép. Cô dám đưa ? Không đưa thì chẳng thể buôn bán.”
“, cho thì chẳng còn cách nào kinh doanh.”
“ nếu cô là vợ của Phó tư lệnh Họa, ai dám thu của cô? Có đưa, họ cũng chẳng dám nhận.
Tất nhiên, ý ép cô vì chuyện mà trái ý .”
Trần Duyệt gật đầu:
“Dù cũng cảm ơn Hàn tổng hôm nay giải vây.”
“Không gì. Cô bận thì đây.”
“Chào Hàn tổng.”
Anh rời lâu thì một chiếc xe quân dụng dừng cửa. Họa Thanh Vũ mặc quân phục, khí thế ngút trời, bước xuống. Các chủ cửa hàng lân cận đều hiếu kỳ ló đầu .
“Cửa hàng Dương tổng hôm nay lạ thế, sáng sớm ba đàn ông tìm đến.”
“Người đầu là gã Trịnh ở sở công thương, chắc chắn tới đòi tiền.”
“Còn Audi trông cũng đại gia.”
“Người trong quân phục e rằng phận tầm thường. Không là ai nhỉ?”
Cửa tiệm, hai gần như đồng thanh:
“Không chứ?”
“Sao tới đây?”