Đèn pin chiếu khiến lão Lưu thấy miệng vết thương, săn thường xuyên thương, cho nên hoạt động cỡ lớn như , lão Lưu chuẩn tiên, nhưng vẫn cảnh tượng mắt dọa sợ nhẹ.
Xử lý ngoại thương xong, lão Lưu vội :
"Nhanh đưa đến bệnh viện , hai cô bé thì nguy hiểm tới tính mạng, trai trẻ thì nghiêm trọng hơn chút, chậm trễ quá lâu sẽ mất mạng mất."
Mọi sốt ruột hoảng hốt khiêng xuống sườn núi, đặt lên máy kéo, đại đội trưởng chỉ mấy cùng đến bệnh viện huyện.
Bởi vì xảy chuyện lớn như , nhiệt tình của lập tức lạnh nhiều, đều tụ tập ở bên bàn tán xôn xao.
Mạnh Phất Yên cũng ở trong đám , cô phát hiện Ngô Tư Vũ và Ngô Mỹ Hương nhắc tới Ngô Thừa Nghiệp, chuyện là đau rảnh lo, căn bản gặp ?
mà cho dù xảy chuyện lớn như , săn thú vẫn tiếp tục.
Dù địa điểm xảy tiếng kêu thảm thiết còn tính là chỗ sâu nhất ở rừng sâu, dãy núi liên miên phập phồng, mấy ngày mấy đêm cũng hết, những tiểu đội lẽ còn thấy tiếng súng.
Đội ngũ của Cố Đình Chi và đám Từ Cạnh, là đội ngũ mạnh nhất, bọn họ xuất phát sớm nhất, cũng xa nhất, căn bản thấy những âm thanh .
Tối nay Cố Đình Chi thu hoạch phong phú, cả đội ngũ đều vô cùng vui vẻ.
Bọn họ gặp hai đàn lợn rừng, bắt phần lớn, còn một đám hươu uống nước, bắt bốn con, hai con to hai con nhỏ, ngoài còn ba con dê và một con gấu xám.
Gấu xám to như thật sự là nguy hiểm, nghĩ tới sẽ ngộ thương, kết quả chỉ thể liều mạng.
Ngoài còn mấy con hươu và hoẵng, đây là thành tích săn nhất trong lịch sử săn mùa đông của bọn họ.
Trong tay nhiều động vật cỡ lớn như , hơn nữa khi chạng vạng bắt gà rừng thỏ, thể sắp khiêng nổi.
Mọi tụ tập bên , bàn bạc : "Làm bây giờ? Nhiều đồ như , tiếp tục săn thì tiện khiêng về!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-thap-nien-70-sau-mot-tran-tai-nan/chuong-104.html.]
"Tối nay may mắn như thế, thể từ bỏ !"
" ! Chúng khó khăn lắm mới vận may như , thịt còn thể khiêng nổi ư! Lại cho mấy trăm cân vẫn thể khiêng ."
"Ha ha ha ha ha, cũng thể!"
Cố Đình Chi bên cạnh kiểm tra s.ú.n.g trong tay, loại s.ú.n.g đất thật sự dùng lắm, đối với quen dùng vũ khí tiên tiến như mà , cầm thứ đặc biệt quen.
"Đều đừng cãi nữa, vận may tối nay đúng là , nhưng cũng thể tham nhiều. Con mồi hiện giờ đủ nhiều, đều thương gì, đây là kết quả nhất. Ban đêm ở rừng rậm nguy hiểm, nhiều con mồi như , mùi m.á.u tươi quá nồng, nhỡ đưa tới mãnh thú cỡ lớn, hại ai đó thương thì ."
Trái tim của run lên, xúc động dần bình tĩnh .
"Đình Chi đúng, an mới là quan trọng nhất, gấu xám suýt nữa khiến thương, nhỡ gặp thêm con nữa, nào cũng thể đảm bảo sẽ ai thương. Con mồi hôm nay đủ nhiều, là... Đến đây thôi?"
Mọi rối rắm một lát, con mồi đầy đất, thương lượng kịch liệt một lúc lâu, cuối cùng ít phục tùng đa , quyết định dừng ở đây, mang đồ trong tay về mới là chân lý.
Cố Đình Chi dậy, :
"Mọi về , ở thêm một lát, vận may tối nay đúng là đủ , xem còn thể kiếm càng nhiều hơn ."
Mọi vội vàng phủ quyết:
"Không , Đình Chi, bản lĩnh, nhưng mà cũng ban đêm rừng rậm vô cùng nguy hiểm, chúng nhiều ở chung như còn đỡ hơn chút, một ở ?"
DTV
" thế đúng thế! Như đủ nhiều, cộng thêm của tiểu đội khác nữa, năm nay chúng thể trải qua một năm ấm no."
"Cùng trở về , vận may tới mấy cũng mạng hưởng thụ, chúng đều quyết định nhân lúc đều thương nhanh chóng trở về, một ở nơi chúng yên tâm!"
Tối nay Phó Triều Sinh săn là thèm, thấy lão đại trở về, lập tức :
" ở với lão đại, trở về."