Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
【 cho nên đem tam thúc của   đánh một trận chơi chơi 】
Tình hình hiện tại tại dinh thự Âm Sơn ở Thái Bình thành, tuyệt đối  giống như Lưu Ngọc  trong ngọc giản như  vân đạm phong khinh, ngược   vài phần giống 'tinh phong huyết vũ'. Tất nhiên, gặp 'tinh phong huyết vũ' ở đây chỉ chính là tam thức của nàng, Âm Sơn Kỳ.
Những ca cơ, vũ nữ  nuôi dưỡng trong phủ,  lặng lẽ  về phía đông sương phòng, nơi mái hiên  lấy  nửa phần. Một  trong  họ ngẩn ngơ, hỏi những  tớ trong phủ.
“…… trong phủ…… Là gặp kẻ cướp ?” Hơn nữa kẻ cướp  vũ lực giá trị còn  cao ?
Chiều xuống, chỉ thấy   gian dinh thự linh quang chợt tắt, tiếng ngói vỡ vụn liên tiếp vang lên, hết đợt  đến đợt khác.
Trận thế  quả thực  giống những gì thường thấy.
Nga
 tớ lau mồ hôi  trán, bất đắc dĩ thở dài: “Đây chính là tiểu tổ tông đến vi hành a!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/119.html.]
Kiếm quang như những tia nắng đầu xuân  chạm mặt nước, mềm mại nhưng  ẩn chứa một tia giá lạnh. Từ sườn mặt Âm Sơn Kỳ, một luồng sáng vút qua, chỉ trong chớp mắt  tạo  một vết m.á.u dài  tuấn nhan của .
Âm Sơn Kỳ đưa tay sờ lên mặt, cảm nhận vết thương  khuôn mặt tuấn tú mà  vẫn luôn lấy  tự hào, quả thực tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc,    chọc  chỗ nào mà  thể khiến vị tiểu tổ tông  tức giận đến !
"Thế nhưng, ngươi  dám động thủ với tam thúc, ngươi...ngươi... cái con nhóc c.h.ế.t tiệt , thực sự là phản thiên. Đợi   cho tộc lão ..."
"Tam thúc đều  lớn như ,  lúc nào xảy  chuyện gì cũng nghĩ tới  cáo trạng với nhóm trưởng bối trong tộc? Những việc  , tộc lão  chắc  , bọn họ đều mắt nhắm mắt mở ."
Lưu Ngọc tùy ý vẫy nhẹ thanh kiếm,  hình thướt tha   mái giác. Cơn gió xuân đêm Thái Bình thành thổi qua, mang theo dải lụa kim hồng nhạt vắt  khuỷu tay, nhẹ nhàng bay bổng trong gió, như thể nàng sẽ bay lên bất cứ lúc nào, hòa  bầu trời như một nữ thần tự do.
Âm Sơn Kỳ  nàng mỉa mai chính , lấy những lời  chính    mới   để qua loa lấy lệ nàng tới chặn họng chính , cảm thấy nghẹt thở, tức giận ngược  trào  một nụ  mỉa mai:
"Ngươi, cái con nhóc c.h.ế.t tiệt ,  đột nhiên  giận dữ như ? Không  là ở cùng cái yêu quỷ  mấy ngày , thật sự  chút cảm tình với  đấy chứ?"