Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Âm Sơn Kỳ   rằng đây là sự giác ngộ của Lưu Ngọc  khi  trải qua một  tử vong. Hắn chỉ nghĩ đó là những lời u sầu của một đại tiểu thư nhất thời còn  thích nghi  với sự chênh lệch quá lớn, từ đám mây rớt xuống bùn lầy đúng là cần mất  nhiều thời gian để điều chỉnh tâm thái,  cái    cữu cữu bỗng nhiên cũng  chút thương cảm, liền lên tiếng an ủi:
"Lời cũng  thể  như , vốn dĩ giữa các giai cấp khác  cũng  thông hôn, là do  phận  quá thấp kém mới  liên lụy đến ngươi..."
Bên , hai tên yêu quỷ đồng loạt ném ánh mắt  .
Nếu   nơi  là Thái Bình thành, và   mắt  là   của Tôn hậu, Lãm Chư  sớm rút đao chặt phăng đầu  xuống .
Hắn sớm ,  đó đại tiều   một cái  ……
"Hắn  hề thấp kém."
Trong làn gió đêm, thiếu nữ cất tiếng , từng chữ tựa như châu ngọc va  , phát  âm thanh trong trẻo leng keng.
“Hắn là Âm Sơn Lưu Ngọc , tự  lựa chọn tới phu quân.”
Mọi thanh âm đều im lặng, ngân hà lộng lẫy.
Lãm Chư và quỷ nữ   đất, ngẩng đầu  lên mái nhà nơi thiếu nữ , nhất thời ngây ,  rời mắt. Một lúc lâu , quỷ nữ mới đẩy đẩy  Lãm Chư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/121.html.]
"Ngọc giản của ngươi ?"
Lãm Chư  hồn ,  kiên nhẫn đáp: "Làm gì?"
Nga
"Ngu ngốc! Lục ấn xuống  cho Tôn chủ xem thử!" Quỷ nữ bĩu môi, mi mắt cong lên, "Thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc,  Tôn chủ   cùng đến đây chứ?"
Lãm Chư trợn mắt, khinh bỉ : "Vô nghĩa, tôn chủ   thể tùy ý..."
Đột nhiên, trong  gian yên lặng.
Trong  khí bỗng dưng xuất hiện một làn khí lưu dị thường.
Mặc dù  mỏng manh, nhưng vì tất cả   ở đây đều là tu giả  tu vi  tầm thường nên vẫn  thể nhận ,   đều nhanh chóng nâng cao sự cảnh giác.
“Lưu Ngọc ——!”
Âm Sơn Kỳ nhạy bén nhận  sát khí lóe lên trong khoảnh khắc, hơn nữa luồng sát khí  còn hướng  mà đến, lập tức lên tiếng gọi.
Không cần Âm Sơn Kỳ , Lưu Ngọc cũng cảm nhận  sự uy hiếp, lập tức lách ,  chắn   Âm Sơn Kỳ. Mới   hai  giao chiến, Lưu Ngọc  c.h.é.m đứt ngọc cung của , khiến Âm Sơn Kỳ  còn pháp khí nào tiện tay trong tay,     khả năng tự bảo vệ.
Chiếc trâm như  băng, từ mái tóc đen của Lưu Ngọc bay , kiếm đầu tiên của Lưu Ngọc hướng về bóng dáng đang dần dần tụ   mặt đất.