Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sau một lúc lâu, âm thanh bằng phẳng hữu lực  mới  vang lên.
“Mới nãy những gì các ngươi ,  đều  rõ cả, đại khái tình hình  xảy  chuyện gì, lòng  cũng  hiểu.”
Âm Sơn Kỳ tức khắc dâng lên cảm giác lo lắng sợ hãi.
Nga
"Tam    đúng, hiện giờ nhà chúng  đang  thanh thế quá cao, dễ khiến  khác  ghen tị và dè chừng. Có   hãm hại Âm Sơn gia là điều hết sức bình thường, nếu   là tam , thì cũng sẽ là  khác thôi,  thể trách ngươi ."
Nghe xong những lời , Âm Sơn Kỳ bỗng dưng cảm thấy cả  như nhẹ .
Vừa  nhấc hồng bào  thẳng lên, liền  phía  tới một câu:
“Việc bán danh ngạch nhập học  Tiên Đạo viện  , chẳng lẽ cũng là cái bẫy mà kẻ khác giăng ?”
Những lời  tựa như một cú đá vô hình, cách  mạnh mẽ hất Âm Sơn Kỳ ngã nhào trở  chỗ cũ.
Hắn âm thầm mắng con nhóc c.h.ế.t tiệt  hàng chục  trong lòng, nhưng vẫn là  nuốt nổi cơn giận . Quay phắt ,  trừng mắt  Lưu Ngọc, vẻ mặt đầy bực tức:
“Ta   gì đắc tội với ngươi!”
Lưu Ngọc mặc kệ .
Ánh mắt nàng dừng   bóng dáng trong thông tin trận pháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/125.html.]
Lần cuối cùng nàng  thấy mẫu  Nam Cung Kính, thoáng chốc  là chuyện của hơn mười năm .
Lưu Ngọc vốn   kiểu  quá lưu luyến gia đình. Gả xa đến Cửu U suốt trăm năm, ngoài những dịp lễ tết mở trận thông tin để trò chuyện vài câu với  nhà, phần lớn thời gian nàng đều dành cho việc bế quan tu luyện.
Nam Cung Kính cũng   kiểu mẫu  suốt ngày lo lắng chuyện nữ nhi ăn no mặc ấm.
Dù ngẫu nhiên  thời điểm nhớ đến đối phương, họ cùng đều cho rằng thời gian còn dài, những cánh chim bay xa  cũng sẽ  ngày trở về tổ.
Ai cũng  dự đoán .
Đêm trừ tịch năm Chiếu Dạ thứ 270, đó chính là  cuối cùng ...họ  chuyện với . Cũng là  cuối cùng, nàng... thấy  ...còn sống.
Nam Cung Kính liếc  Lưu Ngọc vài ,  chậm rãi mở miệng:
“Lúc   Liễu nương kiểm tra sổ sách ở cứ điểm,    đoán  tình hình hôm nay ?”
Lưu Ngọc chớp chớp mắt, giấu  thủy quang trong mắt.
Giờ đây, cũng   là lúc để cảm hoài về quá khứ.
“... Một nửa thôi ạ, khi đó còn   rõ  tam thúc là thật sự ngây thơ  chỉ giả vờ ngu ngơ, hơn nữa cũng  ngờ bọn họ  phản ứng nhanh đến .”
Âm Sơn Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
A! Quả nhiên.