Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Tưởng cái gì ?”
Lưu Ngọc đặt bút xuống, khẽ thổi lên nét mực còn  khô  giấy,  đầu , nở một nụ  rạng rỡ với .
“Tiền của ngươi,  cũng  mục đích sử dụng rôi.”
Nga
Mặc Lân: “……”
Lưu Ngọc cất kỹ bản vẽ  hộp, phất tay áo dập tắt ánh nến trong phòng, ánh sáng tức khắc lâm  một mảnh đen nhánh.
Thanh niên hãy còn  ở nơi xa, ngón tay đặt  tay vịn khẽ co .
Trong bóng tối, vang lên tiếng vật liệu may mặc thiếu nữ sột soạt khi vạt áo va chạm  . Nàng khẽ gom mái tóc dài sang một bên,  lưng về phía , cởi áo khoác và treo lên giá cạnh mép giường.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khung cửa sổ giấy, dừng   lớp áo ngủ mỏng manh như cánh ve của nàng.
Cũng  thấu, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy đường nét mềm mại của cơ thể nàng, tạo nên cảm giác như một viên ngọc thạch tinh tế, tinh khôi và thanh nhã.
Thực , dù   ánh trăng, cũng  thể  thấy rõ ràng.
Thị lực của  trong bóng tối, từ  đến nay vẫn luôn càng .
Lưu Ngọc    hỏi:
“Ngươi  ngủ bên trong vẫn là bên ngoài?”
“…… Tùy tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/52.html.]
Lưu Ngọc gật đầu: “Ân,   liền ngủ bên trong.”
Không hề    đôi mắt sâu thẳm trong bóng tối đang dõi theo , Lưu Ngọc nhanh chóng   giữa lớp chăn gấm.
Với  ngoài, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường, nhưng đối với Lưu Ngọc,  là một sự  đổi lớn, c.h.ế.t  mà còn  thể sống , thậm chí  trở về  khi  chuyện vẫn còn  thể  đổi.
Đến giờ, nàng vẫn còn chút hoảng hốt, lo sợ rằng khi nhắm mắt , sẽ  trở  là một kẻ mang theo vết thương chồng chất cùng hận ý đào vong khắp nơi ở kiếp .
Rõ ràng buồn ngủ cực kỳ.
Tuy , nỗi sợ hãi chôn giấu trong lòng  khiến nàng  thể nào chìm  giấc ngủ.
Khi nỗi buồn ngủ và lo âu giao chiến với , bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, đệm   lún xuống.
Lưu Ngọc  một  nữa cảm nhận   thở mang theo mùi thảo cam dịu nhẹ.
Nghe  triều vụ thảo   thể dùng  dược,   thể chế thành loại rượu mạnh nhất.
Như  đê tiện đến mức  thể dễ dàng  thấy những cỏ cây, một  gian tràn ngập cố tình huân hương đều  thể nào che lấp  mùi vị , như thể nó  thấm nhập  trong xương tủy,  lặng lẽ tỏa .
Cùng chủ nhân của nó giống , cực  tính xâm lược.
Như  nùng liệt một  ——
Ng·ay cả ch·ết, cũng  khắc sâu, để  một dấu ấn mạnh mẽ trong tâm trí của  khác, trong trí nhớ của nàng kiếp ,  chính là như thế.