Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Sơn Tiêu thu hồi cái chân  đá cửa,   những trang sức bạc va chạm  , phát  những tiếng đinh linh vui sướng nhẹ nhàng.
Hắn  gương mặt trấn định của Ngọc Diện Tri Chu,  đến mặt mày hớn hở như gặp  bạn cũ lâu năm:
“Đã lâu  thấy, Uyên Thiên đại nhân.”
Uyên Thiên tầm mắt từ  mặt  lướt qua, ngưng mắt  về phía yêu quỷ chi chủ  bước chân   thất.
Lần   thấy , vẫn là ở  tiệc cưới của  cùng Âm Sơn thị địa tiểu thư, Âm Sơn Lưu Ngọc.
Rõ ràng khoác   bộ hỷ phục đỏ rực vốn là vui mừng, nhưng  gương mặt  chẳng thấy chút gì  khí vui mừng nào. Cùng vị  hỉ yến của bản   cũng  thèm tham gia liền  đầu phất tay áo rời  đồng dạng,   là kết duyên  kết thù, y hệt một đôi oán lữ.
 hôm nay gặp ,  cho   cảm giác   một sự biến hóa lạ thường.
Mặc Lân từ  đến nay luôn mang dáng vẻ như rêu xanh ẩm ướt phủ  đá, loang lổ sắc xanh đồng xỉn màu, hoặc như ánh lân tinh lập lòe bên bãi bùn lầy, âm u và lạnh lẽo. Trong đáy mắt , một loại dục niệm   hóa giải tích tụ , tối tăm và trầm mặc, tựa như  bao phủ bởi một lớp tử khí dính nhớp, mục nát. Hoàn    thấy chút phong thái nào của kẻ  đầu và chỉ huy ngàn yêu vạn quỷ, kẻ mà hẳn là nên khí phách hăng hái,  mục nát ủ dột.
Hắn là Cửu U yêu quỷ chi chủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/75.html.]
Quyền thế, tài phú, tửu sắc, chỉ cần  ,  gì mà   thể dễ dàng chiếm ?
Mà hôm nay ——
Từ vị trí của  vẫn  thể ngửi  mùi huân hương ngọt thanh   Mặc Lân.
Hương thơm  dường như tẩy sạch những u ám và hủ bại  bám    suốt thời gian dài, xua tan luồng tử khí lạnh lẽo, khiến cả   dường như toát lên thêm vài phần  thở của sự sống.
Mặc Lân  xuống  bàn cờ đối diện , hai chân  co , nâng bàn tay bọc huyền sắc thủ y nhặt hai quân cờ lên vân vê, chậm rãi lên tiếng:
“Xem diễn đủ  ?”
Hắn khẽ nâng mí mắt, đôi mắt bích sắc hiện lên vẻ bình tĩnh, tựa như đang  chuyện phiếm, thế nhưng so ngày xưa còn   chút hòa khí.
Thuộc hạ của Uyên Thiên vội vàng che chở chủ nhân nhà ,  cùng mười hai Na Thần giằng co lên,  còn  hướng Mặc Lân cảnh giác nhất cử nhất động của , quả thật là lâm  tình thế  địch vây hãm. 
Nga