Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
"Ngươi  gi.ế.t nữ sử gần hầu bên  nàng, mặc dù hiện tại   thể gi.ế.t ngươi, nhưng ít nhất cũng  lấy chút lợi tức, trả  cho nàng một công đạo. Gi.ế.t ai, ngươi tự chọn ."
Lần nữa lâm  tĩnh lặng, vài tên cấp  trong  thất cuối cùng cũng phản ứng , mỗi  mặt mày tái mét, hướng về phía chủ nhân của  cầu cứu.
Uyên Thiên  chằm chằm quân cờ trong tay Mặc Lân.
“Tôn chủ gì  lời …”
"Ngày xưa, khi Vô Sắc thành mới  thành lập, hàng ngàn, hàng vạn yêu quỷ  thu  trong thành, sống cảnh nô lệ. Ngươi, thì   sự bảo vệ của một đám yêu quỷ, sống an phận ở một góc, chỉ vì ngươi mang trong  huyết mạch của ma chủ, tự cho là  phận tôn quý. Ngươi  hứa nhất định sẽ giải phóng Vô Sắc thành trong vòng mười năm, nhưng chúng    chờ đợi gần trăm năm, mà vẫn  thấy một chút hy vọng nào."
Quân cờ ở đầu ngón tay Mặc Lân, từ một, biến thành hai.
Nga
Tối tăm mà sâu thẳm đôi mắt dừng ở  gương mặt của Ngọc Diện Tri Chu.
"Ngươi  phục khi  đoạt lấy vị trí yêu quỷ chi chủ,  hiểu, nếu ngươi  g.i.ế.c , cứ việc tới.  nếu ngươi nghĩ   thể mở  khai thiên môn, triệu hồi tà ma từ thiên ngoại trở  nhân gian gây họa loạn, thì tuyệt đối  thể nào."
Uyên Thiên  xong những lời , đáy mắt ý  cuối cùng cũng rút   còn sót chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/77.html.]
Ngày xưa, khi ma chủ rong ruổi  Thần Châu đại địa, Nhân tộc chỉ là sụ tồn tại như bùn lầy  chân bọn họ, tùy ý  thể giẫm đạp.
Cái gì hoàng thất đế chủ, cái gì thế gia danh môn, tất cả chẳng qua chỉ là những kẻ  dòng m.á.u loãng, kẻ  mang trong  huyết mạch cao quý thì đều  thể dễ dàng  nghiền nát, thậm chí nấu thành một nồi canh thịt mà uống cạn. Ai ngờ rằng, một ngày nào đó, những con dê hai chân   dám đạp lên đầu bọn họ, và biến yêu quỷ thành những nô bộc hèn mọn,  coi thường.
“Mặc Lân, ngươi  nô lệ cho Nhân tộc suốt trăm năm,  đập tan xương sống, nhưng chúng  vẫn nhớ rõ,  cơ thể chúng , vẫn chảy dòng huyết mạch cao quý như thế nào.”
Số lượng quân cờ  tăng lên, ba cái, ở giữa những ngón tay của Mặc Lân đảo quanh.
Khóe mắt Uyên Thiên  nứt .
Mặc Lân đạm thanh :
“Ngươi   ma, đó là chính là việc của ngươi, nhưng chọc đến  nơi , hiện tại —— ngươi chỉ  thể tuyển một cái sống.”
Phía  bốn gã cấp  tức khắc bùm một tiếng, đồng thời quỳ xuống.