Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đột nhiên, nữ sử cảm nhận  một ánh mắt lạnh lùng sắc bén dừng    , như  một luồng khí lạnh lướt qua đỉnh đầu.
Lưu Ngọc thấy nữ sử vội vàng thoát  bộ dáng  chút nghi hoặc, nhưng cũng  kịp hỏi nhiều, bọn    lúc ,  một  rộng thùng thình áo ngủ nàng lướt qua Mặc Lân ở nàng vị trí  xong.
Lưu Ngọc cảm thấy nghi hoặc khi  thấy nữ sử vội vã rời  , nhưng nàng cũng  kịp hỏi thêm. Khi     hết, nàng  một bộ áo ngủ rộng thùng thình, lướt qua Mặc Lân và  xuống vị trí của .
“Phiền ngươi một chút.”
Nga
Nàng chỉ  chiếc bình mà nữ sử  mang đến, Mặc Lân đưa cho nàng. Khi nàng mở nắp, bên trong là một vại tuyết trắng, tỏa  hương thơm nhẹ nhàng.
Suy tư một lát, Mặc Lân vẫn là mở miệng hỏi:
“Ngươi hôm nay, rốt cuộc  ý tứ gì?”
Mùi hoa ngọt ngào từ trong trướng lan tỏa , Lưu Ngọc dùng ngón giữa lấy một chút hương cao,  thoa lên mặt  :
“Ngươi nghĩ   ý gì, thì  cũng chính là  ý đó. Sao nào,   đủ thành ý ?”
“Ngươi  cùng Cửu U liên thủ?”
Mặc Lân ánh mắt sâu thẳm mà chăm chú  nàng, ngữ điệu trầm vài phần.
“Ngươi   ý nghĩa cái gì ?”
“Biết a” Lưu Ngọc rũ mắt, dùng độ ấm nơi lòng bàn tay nhẹ nhàng tán đều hương cao  cánh tay, “Đối đầu với đại tiều, đối đầu với tiên gia thế tộc,   rõ  đang  gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-truoc-khi-yeu-quy-phu-quan-vi-ta-chet-tran/88.html.]
“Vậy ngươi còn dám ——”
Lời  dứt, Lưu Ngọc liền vén lên làn váy, để lộ  đôi chân thon dài, trắng nõn và mịn màng.
Nửa câu   đột nhiên dừng , dời  tầm mắt, im lặng một hồi lâu  mới lên tiếng.
"Vừa  ngươi  với Lãm Chư những lời đó  ý gì? Ở Tiên Đô Ngọc Kinh, ngươi  kẻ thù ?"
Lưu Ngọc thản nhiên gật đầu.
“Cha  ngươi cũng giải quyết  ?”
Mùi hương cao thoảng qua, Lưu Ngọc buông vạt váy, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên mặt nàng,  lộ  vẻ bình thản, yên tĩnh  khuôn mặt  trang điểm của nàng.
“Bọn họ khẳng định  giải quyết, nhưng…… Từ kết quả tới xem, hiệu quả  .”
Mặc Lân cho rằng lời nàng   chỉ chính là việc ngày hôm nay gặp  Cửu Phương Tinh Lan, thái độ của đối phương  sự  đổi,  còn là dáng vẻ cung cung kính kính như khi nàng còn ở Tiên Đô Ngọc Kinh cho nên cũng  hỏi đến cùng.
Sau đó   nàng, :
“Ngươi  nên  cho   đó.”
“Vì cái gì ?” Lưu Ngọc   hứng thú hỏi.