Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 208: Lão hòa thượng tham ăn

Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:49:05
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lão hòa thượng sắc mặt hồng hào, nhàn nhã dựa đống đồ phế liệu thu mua . Nghe tiếng gọi của Lão Dương Đầu, ông mới lờ mờ mở mắt, run rẩy lấy tấm bùa bình an nhàu nát từ chiếc ba lô khô quắt đeo , nhét qua.

"Ôi chao, đa tạ đại sư, đa tạ đại sư! Phía chính là khe suối nhà họ Hứa , ngài đừng nhầm nữa nhé!"

Lão Dương Đầu đến tít mắt, vội vàng nhét lá bùa bình an túi quần, đầu chầm chậm điều khiển xe .

Vị hòa thượng râu xồm tùy ý duỗi , cái mũi nhạy cảm run run, theo mùi vị về phía .

Dưới chân núi, Ngô Kình chiên xong mẻ ớt nhồi cuối cùng. Anh dùng chiếc rổ to hơn cả đầu vớt những mảnh bột thừa còn sót trong chảo đổ sang một bên, nhanh nhẹn đổ dầu còn dư chiếc vại men lớn, để dành chiên đồ ăn.

Giờ đây còn như lúc mới lên núi, tay chân vụng về, phân biệt ngũ cốc nữa. Chẳng mấy chốc, lau sạch sẽ khu bếp, xoong chậu bát đĩa dùng cũng cọ rửa sạch sẽ và xếp chồng lên .

Làm xong hết việc, đầu Hứa Đắc Bảo bên , vẫn đang cật lực cầm chiếc chảo sắt loảng xoảng đảo thức ăn, xào hai món cùng lúc, thao tác thuần thục.

Việc tinh tế như thế giúp gì, Ngô Kình bèn lau tay, tự lấy một cái đĩa gắp vài miếng hộp vàng ruộm giòn tan, xổm ngay tại chỗ, bắt đầu c.ắ.n rôm rốp ăn tiếp.

Đang ăn, đầu bỗng nhiên phủ xuống một bóng râm. Anh ngẩng đầu lên với cái miệng đầy dầu mỡ, là một lão hòa thượng tủm tỉm.

Cái đầu trọc láng bóng khác gì , thật trùng hợp.

"Vị tiểu hữu , thấy cung mệnh của ngươi quang minh, trán rộng lớn, cho thấy lòng ôm chí lớn, là tướng đại phú đại quý thể nên nghiệp lớn..."

"Đáng tiếc a..."

Lão hòa thượng vuốt bộ râu lưa thưa bạc trắng, vẻ cao thâm khó lường, lắc đầu cảm thán một tiếng. Chiếc áo cà sa màu lam lay động theo hình, bụi bặm rơi xuống lả tả.

Trán Ngô Kình giật giật, vội vàng chuyển cái đĩa của sang bên , thực sự cạn lời.

"Hòa thượng còn xem tướng ? Chuyện của đạo sĩ ..."

Lão hòa thượng hắc hắc, "Hiểu sơ, hiểu sơ."

"Đáng tiếc hiện giờ hào quang đường hẻm của ngươi mờ ám, ấn đường phát đen. Tuy một đạo hồng quang xuyên thẳng lên trời, giải quyết nỗi lo mắt, nhưng Thiên Mệnh Thái Cực Quý nhân của ngươi hiện đang vây trong lồng tối, T.ử Huy tinh ảm đạm. Nếu thể giải kiếp nạn , e rằng tiền đồ đáng lo ngại a..."

Ông chuyển giọng, âm thanh u uẩn truyền đến từ phía , mang theo vẻ thần thánh trách trời thương dân.

Ngô Kình ôm đĩa, càng càng thấy kỳ lạ, gáy lạnh toát, nổi hết cả da gà, ngay cả miếng cà tím nhồi thịt đang ăn dở trong miệng cũng quên nhai.

Thần thần bí bí, rõ ràng là hiểu, nhưng luôn cảm thấy gì đó .

"Đại sư, ngài thể tiếng ?"

Ngô Kình , lau miệng. Tuy lời thô nhưng lý lẽ thô, mà lời ông cũng thực sự thô.

lão hòa thượng dường như bận tâm, mà lộ dấu vết chuyển đề tài, đưa mắt đĩa hộp chiên của Ngô Kình, nhướng mày, chút ngượng ngùng sờ bụng: "Có thể, thể. Bất quá vị tiểu hữu , giấu gì ngươi, lão nạp lặn lội đường xa đến đây, một đường màn trời chiếu đất, bụng đang đói cồn cào, thể..."

"À, ngài đói bụng ..."

Ngô Kình ngẩn , lập tức đưa đĩa . Tay đưa nửa chừng, chợt nhớ điều gì đó, vội vàng rụt .

Đây là hộp nhồi thịt!

Suýt nữa thì phạm giới.

Hành động của Ngô Kình nhanh, nhưng ngờ lão hòa thượng râu tóc bạc nửa đầu, hình mập mạp, động tác cực kỳ linh hoạt, như điện quang hỏa thạch, trong nháy mắt trực tiếp chặn cái đĩa trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-208-lao-hoa-thuong-tham-an.html.]

Ngô Kình trừng lớn mắt, còn kịp mở miệng ngăn cản, thấy lão hòa thượng tủm tỉm nhón ngay một miếng ớt nhồi nhét miệng, nhai ngừng gật đầu.

"Không tồi tồi. Vỏ ngoài hộp giòn rụm, ớt mềm tươi, nhân bên trong đầy đặn mọng nước, độ mặn , tuyệt diệu , tuyệt diệu a!"

Mộng Vân Thường

"Đại sư, ngài hòa thượng ! Sao thể ăn thịt?" Ngô Kình khó hiểu.

"Ngươi cũng là hòa thượng ?"

Lão hòa thượng thèm liếc một cái, lẩm bẩm một tiếng, khóe miệng hề vương chút dầu mỡ nào. Tư thái tao nhã, nhưng ăn nhanh, miếng nối tiếp miếng , vô cùng vui vẻ.

"Ai cùng ngươi là hòa thượng!" Ngô Kình trợn mắt , hai cái đầu trọc láng bóng đồng thời lấp lánh ánh sáng chói lọi ánh mặt trời.

"À, thì tiểu hữu đồng đạo, thất kính thất kính." Lão hòa thượng qua loa gật đầu, tiếp tục : "Cái gọi là rượu thịt xuyên ruột qua, Phật Tổ trong lòng lưu, những lời về việc Phật giáo chính thống kiêng thịt tanh là lời thường ."

"Một là mắt thấy kẻ sát sinh, hai là tai thấy mà g.i.ế.c, ba là nghi ngờ việc vì mà g.i.ế.c. Đây là Tam tịnh nhục trong kinh điển, tất cả tăng nhân đều thể dùng."

Ông ăn sạch miếng chả sen cuối cùng đĩa, chùi chùi ngón tay dính dầu, liếc Ngô Kình đang há hốc mồm kinh ngạc, vẻ mặt thản nhiên, đúng là phong thái tiên phong đạo cốt, vỗ tay tán thưởng.

"A di đà Phật, đa tạ vị thí chủ !"

Ngô Kình sờ sờ cái đầu trọc của , lừa đến ngây .

"À... Thôi , dù ngài mới là hòa thượng, ngài gì cũng đúng."

"Vậy ngài quý nhân của cái gì đó..." Anh nhớ đến lời lúc nãy của lão hòa thượng.

"Ha ha, thí chủ cứ yên tâm. Vừa kỹ , giữa lông mày của tiểu hữu đang một luồng mây tía từ từ nổi lên, ẩn chứa tướng Phá Quân với vạn đạo sấm sét, chắc chắn sẽ Thiên Ất quý nhân đến tương trợ, kiếp nạn trong vòng mấy tháng ắt sẽ chuyển cơ."

Lão hòa thượng lộ dấu vết ợ một tiếng, ngượng ngùng đưa chiếc đĩa nữa, xu nịnh, "Thí chủ, bụng lão nạp vẫn đủ, thể thêm một đĩa nữa ?"

Khóe miệng Ngô Kình co giật, gắp thêm một đĩa cho lão hòa thượng. Khi đưa qua, mới hậu tri hậu giác nhận , gã đang lừa ăn lừa uống ...

Nhìn như thao thao bất tuyệt, kỳ thực là lời vô nghĩa!

"Này, lão già, đó cho !"

Lão hòa thượng , thấy sắc mặt Ngô Kình , liền nhấc chân chạy ngay. Ông quên nhét thêm một miếng chả sen miệng, đầu hét lớn: "Đồ tiểu t.ử ngươi mắt thấy Thái Sơn! Người tìm lão nạp xem tướng xếp hàng từ Chu Khẩu Điếm đến tận bờ sông Hoàng Hà, ăn của ngươi mấy miếng hộp còn lỗ!"

Thân hình lão hòa thượng tròn trịa, giống như Phật Di Lặc, nhưng tay chân vô cùng linh hoạt, ngay cả đám thanh niên cũng sánh kịp. Lúc , ông bưng đĩa nhảy nhót lung tung, khiến Ngô Kình chạy theo như một con ch.ó săn.

lúc Ngô Kình đang cúi lưng thở hổn hển, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thì Thiết Chùy, đang vác một cái sọt từ núi xuống, chợt sáng mắt, mở rộng hai tay lao xuống triền núi như một con bê con, phía cuốn lên một mảnh bụi đất.

"Sư phụ!"

Giọng vô cùng quen thuộc truyền đến từ xa. Khóe miệng đầy dầu mỡ của lão hòa thượng cứng đờ, vội vàng dùng ống tay áo lau sạch, đó nhanh chóng nhét chiếc đĩa tay Ngô Kình, ngẩng đầu lên, khôi phục vẻ cao thâm khó lường ban đầu.

Động tác vô cùng lưu loát, dường như thao tác hàng ngàn .

 

 

 

 

 

Loading...