Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 209: Phạn Tâm Đại Sư
Cập nhật lúc: 2025-12-06 03:49:07
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiết Chùy hưng phấn chạy tới, một bước dài phanh gấp, mắt đầy vẻ kích động, nhưng vẫn cung kính chắp tay hành lễ, cúi bái.
"A Di Đà Phật, t.ử tục gia Thiết Chùy bái kiến sư phụ."
Trong ánh mắt ngơ ngác của Ngô Kình, lão hòa thượng ưu nhã gật đầu, ngữ khí thản nhiên:
"Tham ăn, xúc động. Mọi việc chậm thì tròn, chậm thì yên. Xem con vẫn nóng nảy như ."
Dù mắng, Thiết Chùy vẫn hớn hở, đôi mắt tròn sáng, cúi đầu gật đầu, "Cẩn tuân lời sư phụ dạy bảo."
Nói xong, nhanh chóng bổ sung: " sư phụ, t.ử tục , ngài cứ gọi thẳng tên tục gia của t.ử là ."
"Ồ?" Lão hòa thượng mở một mắt , đảo qua đảo hai cái, "Hoàn tục khi nào, vi sư ?"
"Sư phụ, con gửi thư cho ngài với ngài , chẳng lẽ ngài thấy thư nên đến tìm con ?" Thiết Chùy chút kinh ngạc.
"Khụ khụ..." Lão hòa thượng ho khan giả vờ hai tiếng, nhớ đến phong thư mới moi mấy ngày , nhất thời chút chột . ngay đó, ông nghiêm mặt : "À, nhớ . Trong chùa gần đây việc vặt quấn , vi sư bận đến hồ đồ..."
Ông tùy ý phủi chiếc áo cà sa màu than chì, " , lúc vi sư cử con xuống núi, vốn là để con du lịch bốn phương, nhằm nghiên cứu kinh giáo sâu hơn, tham cứu Thiền tông. Không ngờ tiểu t.ử con tục ngay tại chỗ, là điều gì ngộ đạo ?"
Thiết Chùy tâm như gương sáng, ánh mắt chân thành, tiếp tục chắp tay : "Sư phụ, đồ nhi tự cực bắc một đường du lịch đến, quả thực ngộ đạo. Củi gạo mắm muối, pháp tướng; chua ngọt đắng cay, cũng là sắc trần."
"Bốn phương thực sự, bất quá một bát pháo hoa nhân gian."
"Chứng kiến chư Phật, đều do tự tâm. Đồ nhi chỉ nguyện theo bản tâm, uổng phí chuyến nhân gian ."
"Đại thiện!" Lão hòa thượng ngửa đầu một tiếng.
"Không uổng công vi sư luôn tưởng nhớ đến con. Mấy hôm còn giao phó hết sự vụ trong chùa cho sư thúc Phạn Minh của con, tự đến tìm con."
Lão hòa thượng nheo mắt , vuốt râu tinh tế thưởng thức, cũng là đang suy ngẫm lời Thiết Chùy , là đang phân biệt mùi vị ớt nhồi còn sót giữa kẽ răng.
Ngô Kình một bên bưng chiếc đĩa trong tay, như thiên thư, cái quái gì —
Anh định đặt chiếc đĩa xuống, ánh mắt thoáng thấy đôi mắt nhỏ vẻ nỡ của lão hòa thượng , vì thế đưa qua, "Vẫn ăn no?"
Lời , lão hòa thượng lập tức nhe răng trợn mắt trừng mắt, đầu lắc như trống bỏi.
Mộng Vân Thường
Ta , , ngươi đừng hại .
Chưa đợi ông chuyện, Thiết Chùy dẫn đầu trợn mắt Ngô Kình, lên tiếng lý: "Tên to con ngươi , sư phụ tục, thể ăn loại đồ mặn !"
"Ê— lão hòa thượng ..." Ngô Kình tiểu hòa thượng đang giận dữ đối diện, tự thấy tai bay vạ gió, vô cùng vô tội.
Lời còn dứt, lão hòa thượng lập tức chỉnh đốn sắc mặt, mở miệng ngắt lời:
"Thiết Chùy, vô lễ. Phật rằng 'chúng sinh bình đẳng, chư pháp bình đẳng', chúng cần khởi tâm phân biệt, thể kén cá chọn canh với thức ăn hóa duyên mà đến. Mặc dù chút thức ăn mặn thì ."
"Con tuy tục, nhưng đạo tu tâm cũng lơ là."
Thiết Chùy ngẩng đầu lắng nghiêm túc, trong mắt tràn đầy sùng bái và kính nể, gật đầu như bổ củi: "Sư phụ lý, là đồ nhi biểu tượng che mắt."
"Ừm, con thể hiểu khổ tâm của sư phụ là ."
Lão hòa thượng vuốt râu gật đầu, nhân lúc Thiết Chùy cúi đầu lén lau mồ hôi lạnh thái dương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-209-phan-tam-dai-su.html.]
Trời đất chứng giám, đây ông ăn chay là vì m.á.u nhiễm mỡ, mới tiểu lão nhân Phạn Minh ép buộc a...
"Tên to con, chính thức giới thiệu cho ngươi một chút, vị là sư phụ , Phạn Tâm Đại Sư của chùa Linh Nghiệp." Tình cảm hưng phấn của Thiết Chùy vẫn nguôi, vội vàng kéo sư phụ giới thiệu cho , vẻ mặt đầy kiêu hãnh.
"Sư phụ thiên văn, tường địa lý, đặc biệt là đạo d.ư.ợ.c lý, vô cùng tinh thông. Ngươi gì hiểu, cứ việc hỏi ngài."
Ngô Kình lạnh lùng liếc lão hòa thượng đang vẻ mặt chột đối diện, khẩy : " , còn xem tướng nữa, còn giỏi hơn cả đạo sĩ..."
"Hả? Xem tướng... Cái thì con quả thật ..." Thiết Chùy với đôi mắt tròn xoe đầy vẻ ngây thơ, lẩm bẩm .
Ngô Kình âm dương quái khí hừ một tiếng, vẻ mặt quả nhiên là như .
"Ha ha, thanh niên , việc cần so đo quá nhiều. Chính cái gọi là 'so đo sinh thị phi, lơ thanh tịnh'. Lão nạp tuy tinh thông về xem tướng, nhưng đ.á.n.h bại một kẻ trộm giả thần giả quỷ thì vẫn thành vấn đề..."
Lão hòa thượng chép miệng một cái, ôm bụng lắc lư, bắt đầu sai khiến tiểu tử: "Thiết Chùy, trưa nay khi nào dùng cơm a? Sư phụ vì tìm con, một đường phong trần mệt mỏi mà đến, chân đều gãy ..."
"Sư phụ chẳng lẽ nhận thư của con là lên đường ngay ? Con đường cũng ngàn dặm xa..." Thiết Chùy kinh ngạc, nhưng ngay đó chút nghi hoặc. Sư phụ lên đường từ mấy hôm ...
Hơn nữa nếu xa như , sư phụ thấy gầy , ngược còn trông tròn trịa hơn.
Sắc mặt lão hòa thượng cứng đờ, khóe mắt giật giật, "Thiết Chùy, ngày thường con cũng theo sát sự phát triển của thời đại chứ. Xương cốt lão nạp đây rắn chắc và chịu đựng như trẻ tuổi các con, dĩ nhiên là tàu cao tốc ..."
"Bất quá, từ cổng thôn đến đây, quãng đường cũng hề ngắn, thêm việc tìm con gấp gáp, lo lắng sâu sắc, vi sư quả thật là thể và tinh thần đều mệt mỏi, bụng đói kêu vang..."
Lời , tiểu hòa thượng lập tức vứt bỏ nghi ngờ lúc nãy. Nhìn chiếc áo cà sa xám xịt của sư phụ, đau lòng thôi, nước mắt lưng tròng: "Sư phụ yên tâm, nhanh là ăn cơm . Lát nữa con sẽ với bà chủ một tiếng, chuẩn riêng cho ngài mấy món chay..."
"A Di Đà Phật, thể thể!"
Lão hòa thượng trợn tròn mắt, lập tức ngăn cản, kèm với vẻ mặt cực kỳ hiểu chuyện, dẫn dắt từng bước: "Con bé , quá nặng nhẹ. Vi sư vốn là ngoài, đến đây quấy rầy một bữa là phiền khác , thể để chuẩn cơm canh riêng..."
"Không , bà chủ bọn con lắm..."
"Nói thể là thể. Sư phụ ăn cơm cùng với các thí chủ khác là . Nhớ kỹ, tuyệt đối nhắc đến..."
"À, đúng , con gửi cho sư phụ Trầm Hương Mộc Tê là lấy từ , kể kỹ cho sư phụ ."
"Đó là do bà chủ con tự , cô giỏi lắm, chỉ kém sư phụ chút xíu thôi..."
Thiết Chùy bám chặt lấy sư phụ lâu gặp của . Hai hòa thượng, một béo một gầy, một cao một thấp, mật ai sánh bằng chầm chậm xa, chỉ còn Ngô Kình một hỗn loạn trong gió.
Thế là đến giữa trưa, khi quây quần chuẩn ăn cơm, Chung Lâm ngạc nhiên phát hiện bàn cơm ban đầu hai cái đầu trọc sáng bóng, giờ biến thành ba cái. Một hàng trứng luộc màu xanh lam (ý chỉ đầu trọc) như một cảnh tượng chói mắt, lập tức sáng bừng cả sân nhỏ nông thôn mộc mạc.
Hứa Hạ ho nhẹ một tiếng, nhớ đến những lời Thiết Chùy thao thao bất tuyệt khen ngợi lúc nãy, cô dừng một chút, giới thiệu với : "Vị là Phạn Tâm Đại Sư của chùa Linh Nghiệp, là sư phụ của Thiết Chùy, một cao tăng danh vọng ở địa phương. Lần ngài đến đây du hành, tiện thể thăm Thiết Chùy."
[Chú thích: Tứ phương thực sự, bất quá một bát pháo hoa nhân gian. —— Uông Tăng Kỳ]