Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 227: Một Quyết Định Quan Trọng
Cập nhật lúc: 2025-12-06 05:49:13
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy nên, A Ngu, lựa chọn của cháu là gì...” Sắc mặt La Tĩnh Khôn đột nhiên trở nên trịnh trọng và nghiêm túc, giọng cũng thêm vài phần trầm lắng.
La Ngu lặng lẽ ghế, ấm từ nóng trong tay dần dần khí lạnh lẽo cuốn , ngay cả lòng bàn tay cô cũng cảm thấy lạnh lẽo.
“A Ngu, mấy ngày nay, chú phái đến Linh Nghiệp Tự, nơi vị Đại sư Phạn Tâm ở, điều tra kỹ lưỡng về sự việc năm xưa. Ông quả thực từng dùng một liều t.h.u.ố.c đặc biệt để loại bỏ vết sẹo mặt một đứa trẻ lớn tuổi, mức độ nghiêm trọng của đứa bé đó cũng kém gì cháu...”
“... liều t.h.u.ố.c đó d.ư.ợ.c tính mãnh liệt, quá trình điều trị đau đớn đến thấu xương...” Giọng La Tĩnh Khôn do dự, trong mắt lóe lên tia đau lòng.
“Và còn một điều nữa, vị Đại hòa thượng , cháu là thể chất dễ để sẹo bẩm sinh, hơn nữa vết sẹo lành ba năm . Nếu khôi phục như đây, chỉ một nửa khả năng thành công...”
Trút hết băn khoăn , tảng đá lớn trong lòng La Tĩnh Khôn cũng từ từ rơi xuống. Mặc dù ông và Lão thái gia La lo lắng về việc nhiều ngày, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là để La Ngu tự lựa chọn.
Đó là con đường của cô.
Mặc dù lựa chọn khiến cô chịu nhiều đau khổ, nhưng La Tĩnh Khôn vẫn tin rằng, La Ngu hối hận.
Cô từng hối hận khi chọn con đường diễn viên.
Cô gái ghế thần sắc bình tĩnh và thản nhiên. Cô uống cạn chén táo gai, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự quả quyết và sợ hãi.
“Chú Hai, chú nhất định sớm lựa chọn của cháu ...”
Cô khẽ thở dài, trong giọng đầy sự thoải mái và phong thái phóng khoáng. Cô La Tĩnh Khôn, hai mắt trong veo, dường như đang về một chuyện nhỏ nhặt đáng kể:
“Trường hợp tệ nhất cũng chỉ là chịu thêm một khổ sở vô ích. Trường hợp tệ nhất... cũng chỉ là mang theo vết sẹo tiếp tục sống cả đời.”
“Chỉ là...” Cô khẽ mỉm , trong mắt chứa đựng ánh huỳnh quang rạng rỡ, “Lần giống. Lần dù đau đớn đến mấy, cháu cũng là cô bé nhỏ chỉ một lòng dũng cảm, c.ắ.n răng tiến về phía nữa.”
“Hiện tại bên cạnh cháu, ủng hộ, bạn bè thật lòng bầu bạn. Tất cả những yêu cháu, và cháu yêu, họ đều sẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y cháu, cho cháu dũng khí để tiếp tục bước .”
“Chú đúng , chú Hai?”
Bên ngoài mưa dần tạnh, những tia nắng vụn vặt xuyên qua mây đen, rực rỡ và phóng khoáng chảy từ cửa sổ, lấp lánh dừng chiếc áo bông hoa nhỏ của La Ngu, dát lên những bông hoa nhỏ bé, vụn vặt màu tím hồng một sắc thái vàng kim rực rỡ, như thể chúng đang sống .
Mộng Vân Thường
Lớp lót vải là màu đỏ non thường thấy, chút quê mùa, nhưng lớp bông mỏng nhẹ bên trong đập cho nhẹ và mỏng, mặc thời tiết nhẹ nhàng ấm áp.
Đây là Vương Thục Phần cùng Lưu Lợi Hồng mấy ngày cùng chợ phiên mua vải, tự tay may vá, cho mỗi cô gái trong nhà một bộ. Bà miếng vải tươi tắn, chỉ các cô gái nhỏ mới mặc lên nổi bật.
Giọng thanh thúy mà kiên định vẫn còn văng vẳng bên tai, cơ thể La Tĩnh Khôn sững . Ánh mắt ông dời khỏi những bông hoa nhỏ tươi tắn , thoáng qua một tia xúc động dễ nhận thấy.
Cô gái nhỏ của ông, rốt cuộc trưởng thành.
Từ một con chim non trong tổ ấm, trưởng thành thành một con đại bàng dù gãy cánh cũng xuyên qua tầng mây.
Mắt Ngô Kình đỏ hoe, hai nắm tay siết chặt, môi mấp máy nhưng nên lời.
“Được, chuyện theo cháu, A Ngu.”
La Tĩnh Khôn đến mức hai mắt cong , nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay La Ngu, giọng trầm thấp mà mềm mại: “Thất bại cũng sợ, chú Hai vĩnh viễn phía cháu.”
La Ngu gật đầu, càng thêm rạng rỡ, ngay cả đôi mắt phượng vốn luôn vẻ thanh lãnh xa cách cũng tràn đầy niềm vui.
Lúc , ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân lộn xộn, kèm theo tiếng cằn nhằn oán trách của lão hòa thượng, to lớn vang dội và mạnh mẽ.
“Ai nha, Hứa thí chủ, đều tại cô cứ cọ tới cọ lui, dù của lão nạp thổi bay , cô xem cả ướt sũng, buổi tối nhất định chén canh gà để xua hàn khí...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-227-mot-quyet-dinh-quan-trong.html.]
“Đại sư, là tự ngài tham ăn, cứ đòi hái cái cây táo gai núi , mới cẩn thận dù rơi xuống sông. Nếu Hứa Hạ cho ngài mượn nón lá, e rằng đầu ngài cũng ướt .” Đây là Mạnh Bắc Dã, nghiêm trang phản bác.
“ đó đúng đó, hai chúng hái táo gai đủ , bảo ngài đợi một chút, ngài thật, táo gai núi hái , mất dù, hại chúng còn chen chúc chung dù.”
“Cái cái ... Lão nạp đây chẳng thấy cây táo gai núi màu sắc tiên linh, hái chút về, ít nước đường uống, cho ngọt miệng chút ... Nói chứ lão nạp cái món là một tay, bí phương độc môn, tuyệt truyền ngoài!”
“Hắc hắc, thấy Tiểu Hữu Mạnh cũng ướt nhẹ, Hứa thí chủ, cô xem canh gà ... thể sắp xếp một chút ?”
Theo giọng của mấy từ xa tới gần, dần dần rõ ràng.
Hứa Hạ trong tay cầm một chùm cành cây dài dằng dặc bước nhanh cổng sân, đó treo đầy những quả táo gai nhỏ hình thù kỳ quái. Cô giơ tay lên lắc lắc, mắt tinh , phấn khích kêu lên với trong phòng:
“Tiểu Ngu xem , chị tìm thấy một chùm cá lọt lưới!”
Trong mắt La Ngu lóe lên tia kinh hỉ, vội vàng dậy qua, đầu tiên là vỗ vỗ những giọt mưa lất phất vai cô, trách móc: “Chị Hạ Hạ, trời mưa còn hái cái gì.”
“Em thích ăn , nếu đợi hết mưa, chắc chắn chúng sẽ rụng hết.”
Lúc Mạnh Bắc Dã cũng vứt dù từ bên ngoài bước , nửa ướt sũng. Lão hòa thượng phía chỉ còn nửa còn khô ráo chút, áo tăng quệt , đất bùn.
Hứa Hạ hề để ý lắc đầu, nhét cành táo gai trong tay tay La Ngu, “Chúng quần áo , các chú cứ tiếp tục chuyện. Bảo chú Hai ở ăn cơm tối , tạnh mưa , lát nữa bảo chú Đắc Bảo bắt hai con gà, tối chúng ăn lẩu.”
“Được.”
La Ngu tủm tỉm mấy rời , cầm cành táo gai trong tay nhà. Cô hái mấy quả đưa cho Ngô Kình, hái mấy quả đưa tới tay La Tĩnh Khôn.
“Chú Hai, nếm thử , chú nhất định ăn qua , ngọt lắm.”
La Tĩnh Khôn nụ vô tư của cô, thử đưa vật nhỏ xí, lởm chởm đó miệng.
Cắn nhẹ một cái, chất lỏng ngọt lành liền b.ắ.n , hậu vị mang theo một chút chát, chút kỳ lạ, nhưng dễ ăn.
Nhai vài cái, ông thử nuốt xuống, nhíu mày.
“Ha ha, Nhị Gia, hiểu . Cái thứ nhai nhả , giống như cây mía .”
Ngô Kình hiếm thấy thấy La Tĩnh Khôn mắc , ha hả, giống với biểu cảm của chính đầu tiên ăn.
La Ngu thấy vẻ mặt nghi hoặc, khó nuốt của ông, cũng nhịn trộm một tiếng, hiệu ông nhanh chóng nhả , thứ dễ mắc họng.
“Hai đứa nhóc ...” La Tĩnh Khôn lắc đầu, theo nhổ bã táo gai .
“ , chú Hai, là chúng giúp chú Đắc Bảo lên núi bắt gà , tiện thể cho chú xem đàn heo nhỏ mà cháu và Ngô Kình nuôi, con nào con nấy mập mạp khỏe mạnh, chị Hạ Hạ còn khen chúng cháu nuôi nữa.”
La Ngu đắc ý, đợi La Tĩnh Khôn gật đầu, kéo tay ông về phía núi. Ngô Kình cũng vội vàng nhét mấy miếng táo gai miệng, nhấc chân đuổi theo.