Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 304: 《 Đường Về 》
Cập nhật lúc: 2025-12-06 11:41:21
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của La Thanh Ngư sớm thanh toán đủ, xét cô trong bộ quá trình thúc đẩy dự án cũng sai sót lớn, nhưng vì Vạn Tùng nhất quyết theo ý , lúc mới dẫn đến mấy đối tác tích tụ oán hận sâu sắc với cô.
Hơn nữa đội ngũ luật sư hàng đầu năm đó với trận địa hùng hậu, khiến bọn họ thể hoài nghi, việc La Thanh Ngư ẩn lui ẩn tình khác.
Đối diện bàn họp, một cổ tay gân guốc thò khỏi ống tay áo sơ mi rộng, làn da tái nhợt thể mơ hồ thấy mạch m.á.u xanh lam.
Những ngón tay thon dài gõ nhịp mặt bàn màu đen bầu khí thêm trầm mặc.
“Câm miệng, cút .”
Vạn Tùng cúi đầu, mãi đến khi ăn ngông cuồng, mới rốt cuộc thốt câu đầu tiên trong ngày hôm nay.
Trong phòng họp rơi một sự tĩnh lặng quỷ dị, mấy nhân viên ở đầu bên của bàn họp dài hẹp nín thở ngưng thần, ngay cả mắt cũng dám chớp.
“Vạn Tùng nó kiêu ngạo cái gì hả!”
Đối tác chuyện cuối cùng thẹn quá hóa giận, “Tan thì tan, xem tiền, rốt cuộc thể cái trò trống gì!”
Nói xong, đẩy mạnh ghế bàn, sập cửa bỏ .
Một đối tác khác c.ắ.n chặt răng, cũng theo ngoài.
Chỉ còn đàn ông nho nhã đeo kính cuối cùng, thấy sự việc lâm bế tắc, lúc mới dậy, thở dài, “Vạn Tùng, tài hoa của nên lãng phí trong sự chờ đợi hư vô mờ mịt.”
“ hiểu tạm chấp nhận, nếu thật sự kiên trì, hết đặt dự án sang một bên, dự án khác ? Đừng trách lão Lưu chuyện khó , rót vốn lâu như , một chút hồi báo cũng , trong lòng thể thoải mái ...”
Vạn Tùng dời ánh mắt khỏi điện thoại di động, mặt biểu cảm ngẩng đầu, tùy tay vuốt sợi dây buộc tóc buộc bộ mái tóc dài ngang vai lên, lộ cái trán bóng loáng cùng ngũ quan sắc bén.
“Nếu nhớ lầm, ngày đầu tiên các đến tìm , với các ...”
Anh từng câu từng chữ, năng khí phách, “ , đầu tư thể, nhưng đừng vọng tưởng chỉ tay năm ngón dự án của , tính như , chịu nổi thì sớm rút vốn , để ý.”
Người đàn ông nho nhã nặng nề liếc đàn ông hốc mắt hõm sâu, tái nhợt như quỷ đối diện bàn, cuối cùng vẫn lắc đầu, cầm lấy áo vest đẩy cửa mà .
Hắn sớm nên hiểu, loại như Vạn Tùng , yêu tiền yêu sắc, nhược điểm, chỉ một bầu trời cao và kiêu ngạo tự cho là đúng, thể nào thỏa hiệp.
“Tan họp.”
Vạn Tùng đút tay túi, ngửa đầu lưng ghế, bức poster tường thất thần, đang suy nghĩ gì.
Mà mấy nhân viên đối diện bàn dài âm thanh , rốt cuộc như đại xá, vội vàng khom lưng từng lui ngoài, nhe răng trợn mắt nhẹ nhàng thở .
Trong bức poster tường, cô gái tóc ngắn mặc váy trắng ngẩng đầu trời, một con chim bay m.á.u me vùng vẫy cánh bay khỏi lồng, lao về phía chân trời.
Mà bên chân cô gái, một con chim đồng dạng m.á.u me, an tĩnh ở bên chân, tựa hồ ch·ết lâu.
Hiện thực và hư vọng giao thoa chiếu sáng lẫn , phân rõ con chim rốt cuộc ch·ết ở nhà giam phòng ốc sơ sài, là trọng hoạch tự do bay lượn chân trời, lẽ chỉ là vọng tưởng của cô gái ...
Khi đó ngũ quan của La Thanh Ngư hiện ngây ngô, nhưng ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt phượng hẹp dài hếch , tựa hồ chứa đầy một câu chuyện dài và trầm mặc, khiến nhịn tìm tòi nghiên cứu, tìm kiếm.
Năm đó Vạn Tùng đầu tiên thấy cô gái , liền ghi nhớ đôi mắt của cô.
Bên ngoài luôn là Bá Nhạc của La Thanh Ngư, kỳ thật , La Thanh Ngư mới là Muse (Nàng thơ) của , câu chuyện ngòi bút của , ống kính trong tay , chính là bởi vì đôi mắt , mới càng nhiều khả năng vô hạn.
《 Đường Về 》 thật là câu chuyện đo ni đóng giày cho La Thanh Ngư, Vạn Tùng tự chấp bút kịch bản, mỗi một chữ mỗi một câu đều mang theo bóng dáng La Thanh Ngư, nếu là cô thể tới, câu chuyện cũng liền còn ý nghĩa.
Vạn Tùng chuyển ánh mắt từ bức poster tường ngược chuyển qua chiếc điện thoại di động an tĩnh, ánh mắt nặng nề, bác văn (bài đăng) đầu tiên La Thanh Ngư phát khi cách ba năm màn hình.
Nhìn hồi lâu, mới nhẹ nhàng vuốt ve vệt khói lửa âm thầm đen tối màn hình.
Mộng Vân Thường
La Thanh Ngư, nhất định sẽ trở về.
Ngón tay khẽ nhúc nhích, tắt giao diện , ngược mở một giao diện màu xanh lục khác, khung thoại trống rỗng đối diện, cong cong khóe môi, kéo một nụ bướng bỉnh mà gần như tàn nhẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-304-duong-ve.html.]
La Thanh Ngư, cô cũng thực cam lòng .
Đứt tay, đứt chân, là hủy dung?
Cho dù cô hiện tại trở nên giống quỷ, cũng để ý.
________________________________________
Màn hình đối diện, La Ngu đang sườn núi, trong lòng ôm một con cừu non mới sinh nửa tháng, vuốt ve lớp lông mềm mại của nó, ngơ ngác điện thoại di động.
Rừng cây nhỏ xa phía cô, Ngô Kình cầm roi da nhỏ, sắc mặt nghiêm túc lùa một đàn heo con lông đen nhánh về phía chuồng heo.
Mấy con heo con ăn uống no đủ ngoan ngoãn xếp thành một hàng, dựa theo trình tự di chuyển chân ngắn nhỏ trở chuồng heo.
“Ngô Kình... Anh ...” La Ngu dùng tay chống cằm, bỗng nhiên lên tiếng.
“Đừng hỏi , cô cái gì thì .”
Ngô Kình đang đổ sọt cỏ xanh mới cắt chuồng cừu, còn đợi cô xong, liền trực tiếp trả lời.
“Chính là... còn nghĩ kỹ.”
La Ngu chút do dự, từng những trải nghiệm đau khổ, cô hiện tại mỗi một bước đều thật cẩn thận.
“Chưa nghĩ thì tiếp tục nghĩ.”
Ngô Kình một bộ vẻ mặt chẳng hề để ý, nhưng đôi mắt phảng phất nghẹn một luồng khí, âm thanh trầm buồn, “Kỳ thật một quyết định, khi cô do dự, cũng đáp án .”
“Hắc hắc, Ngô Kình, vẫn là hiểu .”
La Ngu nở nụ , xoa nhẹ xoa con cừu non trong lòng ngực, xoạch hôn một cái lên mặt nó, ngước mắt trêu chọc , “Hôm nay là lén thấy ai nhắn tin cho .”
“Đừng vu khống .” Ngô Kình ném xuống gáo múc nước, từ đất dọn một quả bí đỏ lớn, cầm d.a.o bắt đầu loảng xoảng loảng xoảng băm lên.
“Hôm nay nấu cơm heo , còn cho ăn?”
“Cô ăn cơm trưa tối sẽ ăn ?” Ngô Kình gõ thớt bang bang vang, ngữ khí lạnh lùng, tựa hồ ý tứ ám chỉ.
“Nói nữa, còn một con heo lòng tham đáy, ăn ăn, ăn ăn, ăn ngừng... Thật là t.h.u.ố.c cao bôi da ch.ó (ý chỉ vô dụng, mất công), phiền thật sự.”
La Ngu nga một tiếng, cảm giác càng càng đúng, con heo nào ăn nhiều như , cô phát hiện.
Lưỡi d.a.o trong tay Ngô Kình băm càng lúc càng mạnh mẽ, nghiến răng nghiến lợi, sợ tới mức mấy con heo con ô kim trong chuồng trốn ở góc phòng, vây thành một đoàn, run bần bật.
Anh múc mấy muỗng bột ngô từ trong túi đổ nồi, trộn lẫn bí đỏ lung tung khuấy khuấy, bộ đổ máng ăn.
“Nhìn cái gì mà , còn mau qua đây ăn!”
Mấy con heo con ô kim trong góc thấy cơm heo khác với canh suông quả nước dĩ vãng, mặc dù ăn no trong rừng, nhưng bách vu dâm uy ( áp lực), vẫn là kìm nước mắt chạy tới, tình nguyện cúi đầu rầm rì ăn.
Xin trời xanh, biện hộ trung gian!
Heo heo vô tội, heo heo đáng thương, chúng nó một ngày ba bữa quy luật thật sự, nơi nào ăn ăn!