Trở Về Từ Tiên Giới Ta Làm Giàu Nhờ Trồng Trọt - Chương 402: Khách Hàng Khó Tính
Cập nhật lúc: 2025-12-07 14:23:21
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đó đương nhiên là thứ , măng ba trăm đồng một cân, !” Mã Lương lấy một bắp ngô luộc từ nhà bếp, há miệng gặm ngay.
“Ba trăm!”
Tuy Đông Lâm Kỷ luôn dùng nguyên liệu nhất trong nhà bếp, nhưng măng ba trăm tệ một cân cũng là hiếm thấy, còn đắt hơn loại măng máy bay tới nữa.
Lý Vệ Đông nuốt nước miếng, cũng dừng chân ở cửa. Không lâu , chín giờ rưỡi, chiếc xe tải nhỏ khởi hành sớm cuối cùng cũng lái cửa .
Mã Lương mắt sáng rực lên, nhanh chóng lau miệng ném lõi bắp thùng rác, hưng phấn tới, Lý Vệ Đông cũng theo sát.
Tài xế kéo hàng mở rộng cửa , hai sọt măng xuân tươi non mọng nước lập tức lọt tầm mắt. Cả khoang xe tràn ngập hương thơm thanh khiết, đầy ý xuân.
Đợi hàng hóa dỡ xuống hết, Lý Vệ Đông nhanh tay lẹ mắt tóm lấy một củ măng thon dài, vài ba cái lột bỏ lớp vỏ áo màu đỏ tím, lộ phần thịt măng bên trong trong suốt như ngọc, trắng như tuyết, thấy mọng nước.
Hắn quen thuộc bẻ một đoạn ném miệng nhai, tức khắc mở to hai mắt, lộ vẻ mặt kinh ngạc từng thấy đời như Mã Lương lúc đó.
“Tổng Mã, là nhất, ba trăm tệ đáng giá.”
Lý Vệ Đông chậm rãi giơ ngón cái về phía đối diện, nhịn bẻ thêm một miếng cho miệng.
Ăn sống ngọt như , thể tin khi thành món ăn sẽ thơm đến mức nào.
“Hừ hừ, ánh mắt của lão bản , thể sai ?”
Mã Lương kiêu ngạo nhếch khóe miệng, lén lút sờ chiếc giỏ nấm báo mưa nhỏ của , bỏ một câu: “Nhanh chóng thử món, điều chỉnh hương vị nhiều , tranh thủ tối nay thể lên bàn tiệc.”
“Làm nhé, mấy hôm ăn thử tay nghề của sư phụ ...”
Lý Vệ Đông lập tức nổi da gà, nhanh chóng ôm chiếc sọt măng lớn lên. mí mắt nhấc, dường như thấy gì đó: “Ối, lão bản, cái đang xách trong tay là gì, màu sắc trông thế...”
“Khụ khụ, gì, gì...”
“Dựa, nấm báo mưa như , Tổng Mã, thế phúc hậu , lén ăn vụng lưng em thế. Trưa nay đ.á.n.h cái bếp lò chúng cùng nếm thử...”
“Sao miệng thèm ăn như , còn thèm hơn cả sư phụ !”
Thời gian buổi sáng thoáng qua, nhanh đến giờ cơm trưa. Trước cửa tửu lầu Đông Lâm Kỷ bắt đầu xếp hàng dài.
Khoảng thời gian , quán đẩy tiệc rau dại nấm rừng, cho cả một đám ăn đến say mê.
Rau dại ai mà ăn qua, nhưng tìm nơi nào loại ngon đến như . Ngay cả hương vị trong ký ức tuổi thơ, so với rau dại của Đông Lâm Kỷ, cũng kém vài phần thơm ngon giòn tan.
Rau sam trộn, đậu phụ non hương xuân, mầm liễu xào trứng gà, chưng quả du, bánh sủi cảo bồ công , bánh bao chưng cải tề...
Các loại rau dại khác hương vị riêng, giống như uống tiên lộ , giòn ngọt, hương vị núi rừng mười phần.
Rõ ràng thịt, nhưng ăn ngon hơn cả thịt.
Hôm nay bạn già của Mã Lương, Từ Bằng Phi, đặt phòng sang trọng nhất trong quán, để chiêu đãi một khách hàng lớn đến từ nơi khác khảo sát công ty. Vừa cửa nhanh chóng kéo Mã Lương sang một bên.
“Anh em , hôm nay nhất định dặn dò Đông T.ử và chuẩn đồ ăn thật cho , dùng hết sức lực, dùng hết cả thủ đoạn. Khách hàng hôm nay là chén vàng của xưởng chúng , nhất định cho ông ăn vui vẻ, lát nữa mới dễ ký đơn.”
“Giá cả thành vấn đề, đắt đến mấy cũng chấp nhận .”
Từ Bằng Phi nháy mắt đầy vẻ bí ẩn, vỗ vỗ vai Mã Lương.
“Khách hàng nào quý giá đến mức tự tới dặn dò, Đông Lâm Kỷ chúng bao giờ việc lỏng lẻo...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tro-ve-tu-tien-gioi-ta-lam-giau-nho-trong-trot/chuong-402-khach-hang-kho-tinh.html.]
Mã Lương hờ hững bĩu môi, nhưng nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cau mày , mặt xụ xuống, vẻ mặt khó hết về phía em nhà .
“Dựa, là ông lão khó tính phương Nam chứ...”
Từ Bằng Phi ngượng, ngay đó ôm vai Mã Lương an ủi: “Ai, khó tính thì khó tính , chỉ là coi trọng ẩm thực tương đối, thông cảm.”
“Ông đúng là ăn, nhưng thể ăn thành thật , món nào cũng bình phẩm bình phẩm. Lần tới Đông T.ử đều thu dọn hành lý về quê...”
“Ai nha, tuy ông lão đó chuyện độc mồm, nhưng bình phẩm vẫn khá đúng chỗ, cũng gì thái độ như quăng mâm quăng chén. Nếu hôm nay ông kiếm chuyện chuyện , cứ nhịn một chút, coi như thấy, cũng là giúp em một tay...”
Từ Bằng Phi chột xoa n.g.ự.c bạn già nhà , ánh mắt sáng ngời: “Ông một năm cũng chỉ đến một thôi, nhường nhịn ông ...”
“Ai bảo ông tiền cơ chứ ~”
“Thôi .” Mã Lương ủ rũ gật đầu, ôm cánh tay suy nghĩ một chút: “Hôm nay đúng là vài món ngon thật, sáng mới thử vài , nhưng luôn cảm thấy hương vị vẫn điều chỉnh đến nhất...”
“Đừng nữa, em, món ngon thì nhanh chóng lên . Ký đơn xong tối mời ăn xiên nướng.” Từ Bằng Phi kịp nhiều nữa, chân như gió, lập tức chạy đến phòng tiếp khách.
Còn Mã Lương chỉ đành thở dài, đến nhà bếp , thấp giọng dặn dò Lý Vệ Đông vài câu.
Tầng năm Đông Lâm Kỷ, trong Thiên Tỉ Các, hương đàn lượn lờ.
Theo tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của hầu, khách nối đuôi bước . Từ Bằng Phi ở ghế chủ bồi, tóc vuốt keo bóng loáng, mặt đầy ý giới thiệu: “Lão Thẩm, ngài đường mệt nhọc, bữa cơm đạm bạc hôm nay coi như đón gió.”
“Đây là tiệc rau dại nấm rừng mới Đông Lâm Kỷ đẩy . Nghe tất cả nguyên liệu đều hái tươi từ trong núi buổi sáng, từ lúc rời đất đến lúc xuống nồi, sẽ quá ba tiếng đồng hồ...”
Ông lão ở vị trí chủ khách tóc bạc da hồng hào, râu bạc khẽ run. Đôi mắt sắc bén của ông nửa khép, khá kiêu căng gật đầu, giữa môi mang theo vài phần ý : “Món ăn hôm nay vẻ mới mẻ, là dụng tâm.”
Mộng Vân Thường
Không những món cũ rích như bào ngư, vi cá, thấy chán ngấy.
Từ Bằng Phi thần sắc vui vẻ, hôm nay đúng . Lão Thẩm cái gì ăn qua, ngược là những món ăn đồng quê , dễ thu hút lòng nhất.
“Tới tới, Lão Thẩm ngài dùng đũa , bôn ba cả buổi sáng, chắc chắn đói bụng.”
Thẩm Tùng Sơn theo, nhẹ nhàng gắp đũa, nếm thử vài món xào thanh đạm gần đó. miệng, liền lập tức nheo mắt đầy vẻ vi diệu.
“Nấm bụng dê mặn hơn ba phần, át vị tươi.”
“Rau sam luộc quá, tiếc vài phần giòn non.”
Ông gắp một đũa mầm liễu xanh non, từ từ nhấm nháp một lúc, lúc mới thở dài: “Gia vị tuy thô, nhưng nguyên liệu vùng núi ... đều là cực phẩm nha.”
Từ Bằng Phi âm thầm nhướng mày, nhịn cong khóe miệng. Với sự khó tính của ông lão , thể đưa đ.á.n.h giá như , là hiếm .
Hắn định đáp lời, thấy hầu áo xanh bưng một nồi đất nung trắng tinh đặt lên bàn. Theo chiếc nắp trắng từ từ nhấc lên, một luồng nước trắng bao bọc hương thơm thuần hậu ầm ầm bốc lên.
Thịt đùi heo muối trần thuần, măng xuân tươi ngon, hương thơm của thịt ba chỉ xông khói và đậu nành từ lá đậu phụ kết, nước canh nóng hổi đậm đặc kích thích, giống như vật sống đang du hành trong bữa tiệc, bám mũi họng lâu tan.
Mọi hương thơm câu mất hồn phách, còn Thẩm Tùng Sơn thì chiếc chén trong tay “Đương” một tiếng va mặt bàn, yết hầu lên xuống hai , hai mắt nheo , tức khắc b.ắ.n một tia tinh quang.