Vào thẳng việc chính, Tạ Dực vẫn còn choáng váng, ấp úng: "Lê Lạc, cô cho dù   cơ thể , cũng  chiếm  trái tim ..."
 
"Câm miệng!"   thể nhịn  nữa, tát cho Tạ Dực một bạt tai: "Ai cần trái tim !"
 
Chân tình là thứ vô dụng nhất  đời .
 
Chỉ  tiền bạc và quyền lực mới là chân lý.
 
Tạ Dực đột nhiên im bặt.
 
 theo bản năng ngẩng đầu, thấy  vẻ mặt mơ màng, còn nheo mắt , dường như vẫn đang thưởng thức cú tát  .
 
: ? Bị tát mà sướng ?
 
Hành động của  khựng , cái tên chó c.h.ế.t    sở thích đặc biệt nào đấy chứ?
 
Thấy   tiếp tục nữa,  còn dùng ánh mắt khó   , Tạ Dực giật , lập tức  hồn.
 
Anh nhận  biểu cảm của     đúng, mặt lập tức đỏ bừng , cố gắng giữ thể diện : "Cô, cô dựa   mà đánh ?"
 
 đau ghê gớm, lười  thêm với  một câu, cắn răng tiếp tục động tác.
 
"Cô, cô  thế  sẽ  thương đấy." Vẻ mặt Tạ Dực cũng  dễ chịu gì,  thăm dò hỏi: "Hay để  ?"
 
Chát.
 
  một bạt tai đánh  mặt Tạ Dực,  kiên nhẫn : "Câm miệng!"
 
Hai bạt tai giáng xuống, Tạ Dực   ngoan ngoãn, vẻ mặt ủy khuất,  im  dám nhúc nhích.
 
Lược bỏ vạn chữ miêu tả quá trình
 
Kết thúc,  cởi còng  tám cho Tạ Dực,  hiệu là   thể cút .
 
"Cô dùng xong thì vứt ư?" Tạ Dực ngơ ngác.
 
Toàn    còn chút sức lực nào, cuộn  trong chăn  lưng về phía Tạ Dực,    một lời.
 
Tạ Dực càu nhàu một hồi rằng hành vi "dùng xong vứt bỏ" của   tồi tệ,  đó thấy     thèm để ý đến .
 
Rồi  xù lông, ôm quần áo của  hậm hực buông lời cay nghiệt: "Lê Lạc, nếu  để cô  như ý nữa thì  là chó!"  sang phòng bên cạnh ngủ.
 
Chín giờ tối hôm .
 
  đồng hồ treo tường, gọi điện cho Tạ Dực.
 
Cuộc gọi đầu tiên  ai , cuộc gọi thứ hai reo gần một phút  Tạ Dực mới chậm rãi bắt máy.
 
Sau khi bắt máy, tiếng âm nhạc bên phía  bùng nổ vang trời,  hề  ý định hạ âm lượng dù đang  điện thoại.
 
 nhíu mày, dùng chút kiên nhẫn cuối cùng nhắc nhở : "Tạ Dực, chín giờ ."
 
Thế nhưng Tạ Dực ở đầu dây bên  càng thêm kiêu ngạo,  lười nhác : "Thì  chứ?"
 
Nghe giọng điệu kiêu ngạo tột cùng của Tạ Dực,    gì, lặng lẽ  dậy   phòng chứa đồ lấy một vài thứ.
 
Ở đầu dây bên , Tạ Dực vẫn còn khiêu khích: "Lê Lạc,   cô , hôm qua  cô đánh ngất là do tiểu gia   chuẩn , hôm nay cô mà dám đến,  sẽ cho cô  tay!"
 
Nghe ,   khẩy một tiếng: "Ba phút, cũng ghê gớm thật đấy."
 
Lời của   dứt, Tạ Dực lập tức bùng nổ.
 
"Đó là  đầu tiên nên    kinh nghiệm! Á á á! Lê Lạc cô     ngoài!!!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/troi-anh-lai/chuong-2.html.]
 
Tạ Dực gào khản cả cổ để cảnh cáo .
 
Ngay khi lời  dứt,   thấy tiếng nhạc bên phía  chợt ngừng hẳn,  đó là tiếng những gã đàn ông trong phòng riêng hôm qua kinh ngạc đến mức té ghế—
 
"Anh Dực,  nhanh  ?!"
 
"Vãi  Dực yếu  ?!"
 
"Anh Dực, nếu thật sự   thì  uống thuốc ?!"
 
Tạ Dực:...
 
Tút tút tút.
 
Điện thoại  Tạ Dực cúp máy.
 
 cũng  tức giận, nhét hết đồ  túi  cầm chìa khóa xe lái đến "Tước Sắc".
 
Vẫn là phòng riêng hôm qua.
 
Thấy , Tạ Dực theo bản năng  thẳng .
 
 ngay  đó  trở nên lề mề, hai tay  đặt lên sofa, đôi chân dài vắt chéo đặt lên bàn , dáng vẻ bất cần  .
 
"Lại  ngoài chơi  Tạ phu nhân." Tạ Dực kiêu căng nhướng mày  .
 
  thèm để ý đến , xoay  lấy chiếc khóa chữ U trong túi , khóa cửa phòng riêng .
 
Vẻ mặt Tạ Dực cứng đờ,  thẳng .
 
 tiếp tục lôi phi tiêu  khỏi túi, thẳng tắp ném về phía Tạ Dực.
 
"Vãi! Lê Lạc cô mưu sát chồng !" Đồng tử Tạ Dực co  vì kinh hãi, bật  lên tránh  mũi phi tiêu đó.
 
Không trúng,   tiếc nuối  lấy  một mũi phi tiêu, ném về phía Tạ Dực  nữa.
"Á á á!"
 
Lần   chỉ Tạ Dực kêu, mà cả ba  bạn của  trong phòng riêng cũng kêu.
 
"Chị dâu, chị bình tĩnh chút , chúng  vô tội mà!"
 
  ngơ, Tạ Dực trốn  , phi tiêu của  sẽ ném tới đó,  hề nể nang chút nào.
 
Bốn  đàn ông ôm đầu chạy loạn khắp phòng riêng.
 
"Anh Dực,  mau nhận  !" Một  trong  đó suýt  phi tiêu b.ắ.n trúng, sắp  đến nơi.
 
"Nhận cái rắm! Nam tử hán đại trượng phu, kiên quyết  nhận !" Tạ Dực vì né phi tiêu mà kiểu tóc vuốt ngược cũng  rối, cả  trông khá thảm hại, nhưng miệng vẫn cứng.
 
Rồi một mũi phi tiêu lướt qua tai  bay .
 
Tạ Dực:!!
 
"Lê Lạc,  sai !" Tạ Dực quỳ trượt đến  mặt , ghì c.h.ặ.t t.a.y  nhận .
 
Biểu cảm  bình tĩnh, rũ mắt  Tạ Dực đang run rẩy cả chân, dịu dàng : "Tạ Dực, đây là  thứ hai."
 
Ngụ ý là,   chuyện quá tam ba bận.
 
"Biết   , huhu." Tạ Dực  kìm  gào lên , rõ ràng là thực sự sợ hãi.
 
Khi chúng  rời , Tạ Dực ủ rũ  theo  , ba  bạn của  thì chân mềm nhũn ôm chặt lấy cửa phòng riêng, dùng ánh mắt  thán phục  kính sợ tiễn chúng  rời .