Ăn cơm xong, Tạ Dực  ông cụ Tạ gọi  thư phòng,  một    xích đu ở vườn  uống  hoa.
 
"Lê tiểu thư thích uống  hoa ?" Đằng   đột nhiên truyền đến tiếng Tạ Thừa,   tự nhiên  xuống chiếc xích đu khác,  mặt treo nụ .
 
Nghe thấy giọng  ,   chút hờ hững đặt ly  xuống, giọng  lạnh nhạt: "Quản lý Tạ nên gọi  là chị dâu."
 
Nghe  nhắc đến chức vụ của  , nụ   mặt Tạ Thừa cứng đờ, đáy mắt hiện lên vẻ giận dữ và  cam lòng, nhưng ngay lập tức    kìm nén xuống.
 
"   gọi cô là chị dâu." Tạ Thừa đột nhiên đến gần  vài phần,    một cách "thâm tình": "  thể gọi cô là Lạc Lạc ?"
 
:…
 
Nói thật, thủ đoạn quyến rũ  khác của Tạ Thừa  tầm thường, cái vẻ tự cho là thâm tình  trai của   khiến  thấy  buồn nôn.
 
 nhíu mày,  thèm để ý đến  , cúi đầu định cầm  hoa hất  mặt thì Tạ Thừa dùng cái giọng đầy quyến rũ của , nở một nụ  tà mị với : "Thật  ngay từ  đầu tiên  thấy cô,   thích cô , Lạc Lạc , cái đồ bỏ  như Tạ Dực  gì  ho chứ? Cô  theo  ,  sẽ cho cô một tương lai tươi sáng…"
 
Tạ Thừa còn   hết câu    hắt  hoa thẳng  mặt.
 
"Á! Nóng!" Trà hoa vẫn còn  nóng, Tạ Thừa   hắt ướt mặt, kêu thảm một tiếng  chật vật  dậy.
 
 lùi  vài bước, kéo giãn  cách an , khoanh tay  n.g.ự.c  lạnh: "Thứ nhất,   hề cảm thấy Tạ Dực là đồ bỏ . Anh  chỉ  lũ tu hú chiếm tổ các  cố tình  cho hư hỏng thôi.  tin rằng khi Tạ Dực  tập đoàn, năng lực  việc của   sẽ bỏ xa  tám con phố."
 
"Thứ hai,   nghĩ cái giọng điệu đầy quyến rũ của   buồn nôn ?  đề nghị  bớt  tiểu thuyết  và mua một cái gương soi mặt  ,   điểm nào sánh bằng Tạ Dực?"
 
Nói xong,  khinh thường  khẩy một tiếng    bỏ .
 
   đầu ,   thấy Tạ Dực  cách đó  xa, chăm chú  .
 
Biểu cảm của   thể hiện vui buồn, cũng     đó bao lâu , cứ thế chăm chú  , trong mắt ánh lên tia sáng.
 
Lúc  Tạ Thừa cũng  thấy Tạ Dực, mặt     nóng  cho  đỏ, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm, biểu cảm  chút dữ tợn  với Tạ Dực: "Anh, vợ    gì cả,  nãy cô  định quyến rũ em,  em từ chối thì liền hất   mặt em, loại đàn bà phóng đãng như thế …"
 
Tạ Thừa còn   hết câu   Tạ Dực một cước đá văng.
 
Tạ Thừa kêu thảm một tiếng, Tạ Dực vẫn thấy  đủ, xông lên thẳng tay đ.ấ.m Tạ Thừa,  đá  chửi bới: "Đồ ngu c.h.ế.t tiệt, dám  hỏng danh tiếng vợ tao, mày nghĩ vợ tao  mù ? Bỏ qua   tài hoa, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, mày thanh mắt tú, nghiêng nước nghiêng thành như tao mà  chọn cái thằng  xí như mày ?"
 
  một bên xem kịch:?
 
Một tràng thành ngữ tự khen dài dằng dặc   ghép   kiểu gì thế?
 
Tạ Dực  uống chút rượu nên  đường về  lái xe là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/troi-anh-lai/chuong-4.html.]
 
Từ lúc lên xe, Tạ Dực cứ lén lút  trộm  mãi.
 
"Có gì thì  nhanh ."  một tay vịn vô lăng, ngón tay gõ nhịp lúc  lúc .
 
"Không  gì." Trên mặt Tạ Dực đột nhiên xuất hiện vẻ ngượng ngùng, nhưng  cố gắng nắn thẳng khóe môi  cong,  mặt về phía cửa sổ xe, nhếch miệng  ngây ngô.
 
  tiếp tục truy hỏi, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng, bởi vì  phát hiện phanh  mất tác dụng.
 
Nhà tổ nhà họ Tạ   đỉnh núi, nên suốt quãng đường  đều là đường đèo quanh co, phanh mất tác dụng chẳng khác nào nửa bước chân  đặt  điện Diêm Vương.
 
Ngón tay  siết chặt vô lăng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh  với Tạ Dực: "Bây giờ lập tức báo cảnh sát, xe chúng   mất phanh , đồng thời gọi xe cứu thương.  sẽ cố hết sức để giữ  định xe,  đừng sợ."
 
Nghe  , Tạ Dực đột ngột  đầu , thấy trán  tức thì toát mồ hôi lạnh, biểu cảm  chợt nghiêm .
 
Anh  chút do dự, lấy điện thoại  gọi báo cảnh sát và xe cứu thương. Sau khi thông báo địa chỉ,  hạ giọng  với : "Đừng hoảng, con đường   quen,  sáu khúc cua nữa,  một rừng trúc rậm rạp, cô lái xe  đó."
 
Nói xong, Tạ Dực  thẳng về phía , cùng   đường.
 
Mất phanh,  đang xuống núi, tốc độ xe  nhanh,   dám lơ là chút nào, căng thẳng đến mức cánh tay run rẩy.
 
Một, hai, ba khúc cua… Cuối cùng,  cũng  thấy rừng trúc đó.
 
"Chuẩn  sẵn sàng."  dồn hết sự chú ý   rừng trúc phía ,  với Tạ Dực.
 
Khoảnh khắc chiếc xe mất lái lao  rừng trúc, Tạ Dực  lao tới che chắn cho .
 
Túi khí bật , lực va chạm cực lớn khiến  mất ý thức trong chốc lát.
 
"Lê Lạc! Lê Lạc!"
 
 mơ màng mở mắt ,  thấy Tạ Dực với khuôn mặt đầy máu, đang lo lắng gọi tên .
 
"Đừng sợ,  bế cô  ngoài." Tạ Dực cố gắng kéo   khỏi ghế lái, nghiến răng bế  rời khỏi xe.
 
"Cô  chứ? Đau chỗ nào ?" Tạ Dực luống cuống hỏi .
 
  cả  Tạ Dực chật vật, nhưng khuôn mặt  căng thẳng và quan tâm  ,  bừng tỉnh, hốc mắt nóng lên, liền nhào thẳng  lòng , ôm chặt lấy .
 
"Không  ,   , đừng sợ." Giọng Tạ Dực run rẩy, cơ thể  cũng khẽ run lên, nhưng vẫn ôm chặt lấy ,  ngừng vỗ lưng an ủi .