"Cút ! Ai cho cô đến?        cô    nhà  ?"
 
"Em đến   em, hôm nay bà   bệnh ." Trần Hỉ như  khi,    đỏ hoe mắt: "Anh  nghĩ cho bản , cũng  nghĩ cho  thật lòng yêu  ?"
 
Cánh cửa dường như  đá một cái: "  cô cút ! Cô   hiểu ?!"
 
"Em  cút!" Trần Hỉ ngoan cố : "Em  nhẫn tâm như cô , em  thể   vì một   xứng đáng mà tự hành hạ bản  như !
 
Hôm nay   ăn, em cũng sẽ  ăn! Anh tuyệt thực mấy ngày   học, em cũng sẽ tuyệt thực mấy ngày   học cùng !"
 
"Cô  ăn thì ăn,  thì thôi, liên quan gì đến ? Cút!"
 
 giây tiếp theo, ánh mắt vốn ảm đạm của Lục Thời Diệc bỗng sáng bừng lên.
 
Anh   thấy .
 
"Đường Đường..." Anh  đẩy mạnh Trần Hỉ : "Em về  ? Đến từ lúc nào ?"
 
"Vừa nãy thôi."  bình thản : "Nếu  thấy  tiện, em  thể lát nữa  ."
 
"Em đang  lời giận dỗi gì ..." Mắt   lập tức đỏ hoe: "Anh  ngay mà, em sẽ  bỏ mặc  ..."
 
 im lặng một lát: "Lục Thời Diệc,  như thế , quá trẻ con ."
 
"Em  ."   nắm c.h.ặ.t t.a.y  kéo  nhà, cứ như thể Trần Hỉ  cạnh là  khí: "Anh  nghĩ kỹ kế hoạch ôn thi  ,  sẽ  chi tiết cho em , em chỉ cần đợi  một năm thôi, đúng một năm..."
 
Ai ngờ Trần Hỉ  đột nhiên vươn tay , chặn chúng  .
 
"Tránh !" Lục Thời Diệc lạnh giọng.
 
"Sao  cứ  ngốc nghếch như  chứ? Rốt cuộc  thích gì ở cô ?" Cô   , mắt gần như sắp : "Cô  ích kỷ, kiêu ngạo, tính tình  tệ, chỉ  nhận sự hy sinh từ  thôi. Bố  cô  đều là do cô  hại c.h.ế.t đó, Lục Thời Diệc,  còn  hy sinh cho cô  đến bao giờ nữa?!"
 
"Câm miệng!" Lục Thời Diệc tức đến run rẩy khắp : "Cô còn dám   Đường Đường một câu nữa xem   tát cô  hả, chuyện của hai đứa   đến lượt cô xen !"
 
"Em cứ  quản đấy! Anh  đánh c.h.ế.t em thì em cũng  quản! Vì   khó chịu em sẽ còn khó chịu gấp trăm !" Cô    : "Tống Đường cô thật sự hiểu   ? Thật sự quan tâm   ? Cô ngoài việc đòi hỏi từ    thì còn   gì nữa? Dạ dày      ăn cháo dưỡng vị mỗi ngày, cô  pha cho    nào ? Trong thời gian chuẩn  thi đấu   còn  đội nắng đến nhà cô mỗi ngày, chỉ vì cô   ở nhà một . Anh  từ đầu đến cuối đều hy sinh vì cô, còn cô thì , cô   gì cho  ?!"
 
 đột nhiên bật .
 
"Đường Đường, đừng để ý đến con nhỏ điên !" Lục Thời Diệc căng thẳng nắm c.h.ặ.t t.a.y .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/troi-nam-bien-bac/chuong-8.html.]
 hất tay   ,  lạnh  Trần Hỉ.
 
"Cô nghĩ  mới là  yêu   nhất đúng ? Anh  là một  đáng thương đang chìm trong mối quan hệ độc hại, còn cô thì đang giải cứu   ?
Thật nực ,   thấy cô đáng thương, cô  thấy   đáng thương, hai  quả là xứng đôi  lứa đấy."
 
 bước tới một bước.
 
"Cô hỏi   hy sinh gì cho   ? Khó trách cô, chỉ cần pha cho   một bát cháo  tự thấy  là tình yêu đích thực, cảm động đến mức  chịu nổi  ? Cô lẽ nào  nhận  bát cháo ,  thị trường căn bản  thể mua ?"
 
Trần Hỉ sững sờ.
 
“Bởi vì hộp bột ngũ cốc , là do mỗi mùa hè  đều tự tay đến xưởng  cho  . Dạ dày   vốn  kém, để chăm sóc  dày   thật ,   tự học tất cả các khóa học về dinh dưỡng,    bao nhiêu công thức, thức trắng bao nhiêu đêm mới pha chế   công thức phù hợp nhất với  . Thế nhưng công thức  quá đặc biệt, nhà máy   sản xuất hàng loạt, còn  thì   yên tâm để  khác , cho nên mỗi mùa hè  đều tự  đến đó. 
 
 tự tay pha chế, tự tay đóng gói, trong môi trường vô trùng, mặc đồ bảo hộ dày cộp, cứ thế ở đó suốt 12 tiếng đồng hồ. Cô   cảm giác đó là gì ?
 
Cô chỉ  thấy   là quán quân Olympic, nhưng cô   hồi cấp hai   từng  mắc chứng sợ thi đấu chỉ vì một  thất bại trong kỳ thi Olympic ? Thậm chí chỉ cần  thấy đề thi là   nôn, là   luôn ở bên cạnh hỗ trợ tâm lý cho  , thuê phòng học cùng   luyện tập mô phỏng.
 
Anh   thể  đề thi thì   đề cho   ,    thể  thì     . Anh   kiểm soát  mà nôn lên    chỉ một ,    tắm qua loa   ngoài tiếp tục cùng   luyện tập.”
 
 lạnh giọng: "Những chuyện  vốn dĩ  chẳng cần   với cô, nhưng  thực sự thấy ghê tởm cái dáng vẻ đấng cứu thế tình yêu của cô. Mặc dù  và Lục Thời Diệc  chia tay , nhưng cô là cái thá gì chứ? Cũng xứng đáng bình phẩm sự hi sinh của  trong cuộc tình  ư?”
 
Trần Hỉ ngây   .
 
“Cút  ngoài, Trần Hỉ.” Lục Thời Diệc trầm giọng.
 
“Đừng để   gọi bảo vệ.”
 
“Thế còn em thì ?”
 
Cô  khụy xuống đất, vẫn  cam lòng  Lục Thời Diệc.
“Những điều cô   thì em cũng  thể   mà, ba năm ở bên  sớm tối, Thời Diệc    thể   chút tình cảm nào với em chứ?”
 
“Không .”
 
Lục Thời Diệc lạnh lùng . 
 
“Nếu khiến em hiểu lầm thì   xin , nhưng nếu  giúp đỡ em sẽ khiến  mất Đường Đường, c.h.ế.t  cũng sẽ   với em một lời nào.”
 
Cô  thẫn thờ   một lúc lâu, cuối cùng  lau nước mắt  xoay  lao  khỏi phòng.