Thật luôn?”
Nghe An Dao hỏi kiểu như thế thì ma nhỏ khó chịu : “Bà còn dặn bọn nếu gặp ai giống như cô thì hãy xử lí, đợi bà đến.”
An Dao Miêu Bạch, Miêu Bạch : “Xem cô đần thật đấy, ở bên canh một như mà cũng phát hiện …”
“Dừng! Nếu như thì tên chồng cũ của cũng liên quan, nếu vì cùng bà cơ chứ. Anh xem giúp trong căn phòng thứ gì sạch sẽ mà bà để .”
Miêu Bạch ngắt lời thì vui mà còn An Dao nhảm thì nó quát luôn: “An Dao, cô c.h.ế.t !”
An Dao ấm ức hết sức, cô : “ c.h.ế.t mà nỡ lòng nào hả, là tổn thương ?”
“ quan tâm , chỉ quan tâm cô sỉ nhục trí thông minh của đó. Cô xem nơi nào sạch sẽ hơn phòng nạo phá thai cơ chứ. Bà nhốt bọn ở đây thì còn hơn tất cả các loại bùa phép . Hôm nay nếu như đến kịp thì sợ rằng cô rơi tay bà nữa . , khi cô sử dụng hết sức mạnh của bản thì bớt nghĩ đến chuyện báo thù . Kiểu thù còn báo mà hiến đấy, khổ chỉ , ai bảo mắc nợ cô chứ.”
Miêu Bạch một tràng dài, đó nó góc phòng : “Sao nó ở đó ?”
An Dao theo Miêu Bạch, quả thật nơi đó một đứa trẻ hình nguyên vẹn đang sợ hãi ôm lấy góc chân kệ. An Dao vẫy tay với đứa bé, nó vẻ như sợ An Dao cho lắm, nó sợ mấy đứa nhỏ còn thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trom-mong/35.html.]
“Ra đây với chị, chị giúp em!”
Miêu Bạch kịp nên đành nhảy tót lên đầu An Dao bịt mắt cô, An Dao rõ là miệng nhanh hơn não, cô tiếp xúc với bọn ma non bao giờ nên đấy thôi. Ma non là bọn oán khí lớn nhất trong tất cả các loại ma quỷ, bởi vì bọn chúng còn chào đời bỏ, thấy ánh mặt trời nên bọ nó thấy ai cũng thù cả.
“Không , tại mấy con như thế mà con lành lặn hả.”
Miêu Bạch một câu cảnh tỉnh An Dao, bây giờ cô mới nghĩ đến việc mấy con ma sứt mẻ chắc cũng do một nguyên nhân nữa là cắn tranh giành. Nếu cắn hăng đến như thì bọn nó chừa một con nhát cáy như lành lặn chứ, nhất định nó là đứa cầm đầu ở đây . Dù cho giờ Miêu Bạch mặt ngăn cản nhưng con ma nhỏ nhảy tót lòng An Dao, đó cho dù là dùng cách gì chăng nữa thì nó cũng chịu xuống.
Miêu Bạch nhảy xuống đất tránh xa An Dao, nó vẻ mặt cô đờ đẫn thì lắc đầu thở dài, chẳng đến bao giờ An Dao mới chịu khôn mà sử dụng hết sức mạnh vốn nữa. An Dao ngây ngốc, cô ôm lấy con ma nhỏ nâng niu nó hệt như bản là hầu . Con ma nhỏ đắc ý, nó cợt Miêu Bạch : “Nào, hãy giúp khỏi chỗ thôi.”
An Dao giống như thôi mien, cô cứ thế dậy một cách máy móc và ngoài. Xem con ma nhỏ lợi hại đến mức Thường Vy còn thuần nổi, nhưng nó dù mạnh cỡ nào chăng nữa cũng nhờ đến những đặc biệt như An Dao mới thể thoát ngoài . Miêu Bạch chăm chú ngoài cửa, nó lờ mờ thấy một cái kết giới mỏng tanh, nhất định là đặt bùa ở đây giam giữ bọn ở trong phòng . Cũng thôi, dù nữa thì chủ phòng khám chui cũng ngốc, thể để những vong nhi xổng ngoài chứ. Thế nhưng Miêu Bạch cũng gật đầu khen cho đặt bùa , khá cao tay mới thể nhốt cái con đang ở của An Dao .
Miêu Bạch nhảy giữa cửa, nó : “Đi , tao cho mày động đến của tao ?”
Con ma nhỏ bật , nó khinh thường : “Hóa là một con mèo tinh, tu hành, đạo hạnh đó. hôm nay tao lấy chắc , để xem mày gì tao nào.”
“Ranh con, mày ông đây bao nhiêu tuổi mà dám lên giọng hỗn xược hả. Cuộc đời tao gặp nhiều ma quỷ lắm , yên tâm , cái loại vất vưởng như mày tao nhai đầu một cái là xong thôi.”