Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                            
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
16.
 
Lục Diên Chiêu dâng tấu trình bày sự việc lên hoàng thượng, xin một đạo thánh chỉ ban hôn.
 
Không những cưới  đường đường chính chính, mà còn xin phong   cáo mệnh phu nhân.
 
“Lúc nàng theo  thì là hầu phu nhân, theo  thì cũng  thể thấp hơn !”
 
Ta  gượng: “Tả tướng thật  lòng.”
 
Lục Diên Tề thì nhất quyết  chịu cưới thanh mai trúc mã của .
 
Hôm đại hôn, Lục Diên Tề uống say mèm, còn đòi ngủ giữa bọn .
 
Bị Lục Diên Chiêu sai  khiêng  ngoài.
 
Hắn phát điên,  ầm ĩ một trận.
 
Hứa cô nương đau lòng tuyệt vọng, lấy luôn phần sính lễ dày dặn mà phụ mẫu ban cho,  đầu gả cho  khác.
 
Sau đó,  sinh  một nhi tử, đặt tên là Lục Hằng.
 
Lục Diên Tề thì chinh chiến liên miên, lập công hiển hách.
 
Tước vị cũng tăng  ngừng, từ hầu tước ban đầu lên thẳng Nhất đẳng Trấn Quốc công.
 
Chỉ tiếc, một   trận  thương, thật sự tổn thương đến gốc rễ.
 
Về   thể  con  nữa.
 
Lúc   và Lục Diên Chiêu   hai nam một nữ.
 
Biết  tình cảnh của ,   rộng lượng, đem trưởng tử của  cho  nhận  con thừa tự.
O Mai d.a.o Muoi
“Đừng khách sáo, đây là thứ ngươi đáng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trom-ngoc/15.html.]
 
“Chuyện năm xưa, ai cũng  nỗi khổ.”
 
“Nếu   những biến cố đó,  vốn dĩ là con của ngươi.”
 
“Giờ để  kế thừa tước vị của ngươi, cũng là điều nên.”
 
Lục Diên Tề nhận lấy trong nước mắt.
 
Đêm , Lục Diên Chiêu ghì chặt   :
 
“Hằng nhi là con  đúng ?”
 
“Nàng    cũng .”
 
“Nếu  vì thế cuộc ép buộc, nàng  chẳng lấy .”
 
“Từ đầu đến cuối,  nàng yêu đều là ! Không  !”
 
Ta liếc , cho một câu trả lời khiến … hài lòng.
 
“! Vậy  hài lòng ?”
 
Vị Tả tướng hơn ba mươi tuổi, quyền cao chức trọng , bỗng  òa như đứa trẻ.
 
“Bổn tướng sẽ  để các ngươi ở bên  !”
 
“Đời , kiếp , kiếp kiếp, nàng chỉ  thể là vợ của bổn tướng!”
 
Ta: “Ồ, bá đạo đấy!”
 
Xì!
 
Nam nhân… đúng là thứ khốn nạn mà!
 
(Hết).