20
 
"Mẹ kiếp, tao bảo mày theo dõi , mày  đưa     hả! Con đĩ! Đồ tiện nhân!" Khương Thạch xông  từ trong đám đông  lập tức tung một cước đá chị dâu Thạch ngã lăn xuống đất,  đó còn cúi  xuống tát liên tiếp  mặt cô . "Mày còn dám nghĩ đến chuyện bỏ trốn đúng , đánh c.h.ế.t mày! Tao cho mày chạy! Đưa bật lửa đây!"
 
Chị dâu Thạch im lặng chịu đựng những cú đ.ấ.m đá của Khương Thạch, cho đến khi   chuẩn  đốt con búp bê vải trong tay cô . Lúc    lấy một cây cào sắt  khỏi nhà và chĩa thẳng  Khương Thạch.  điều   ngờ tới là, chị dâu Thạch  nhanh hơn  một bước lao thẳng  Khương Thạch.
 
Tuy nhiên, sức lực  chênh lệch quá lớn. Ngay  khoảnh khắc Khương Thạch giơ chân lên định đá  mặt chị dâu Thạch thì cây cào sắt của   đưa đến vị trí chỉ cách mắt   ba centimet, và ép    liên tục lùi .
 
"Mày dám! Mày... mày đặt xuống   ."
 
Chị dâu Thạch ôm con búp bê vải, tóc tai bù xù co ro ở một góc tường, những vết m.á.u   hiện lên rõ mồn một.
 
"Thứ gì mà quan trọng đến ? Cô  cần mạng sống nữa ?"
 
"Nếu nó mất , cho dù   khỏi ngọn núi  thì  cũng     ." Chị dâu Thạch khác với những  phụ nữ  bắt cóc khác. Cô   bọn buôn  bán  làng Sương Mù với giá 90 tệ, và khi trở thành chị dâu Thạch, cô  mới chỉ  8 tuổi.
 
Lúc đó Khương Thạch  là một  trưởng thành. Rõ ràng cô  vẫn chỉ là một đứa trẻ ôm búp bê vải, nhưng  một ai nghĩ cô  là một đứa trẻ  bắt cóc.
 
"Trong suốt ba mươi năm ở làng Sương Mù,  từng  một phút nào là    về nhà."
 
Thời gian trôi qua, ký ức về nhà của cô  dần trở nên mơ hồ, nhưng "về nhà"  là một suy nghĩ mà cô   bao giờ từ bỏ. Vì thế cô  nhất định  sống cho thật .
 
"Ai   gả chồng,   khuyên. Ai  bỏ trốn,   tố cáo. Như  dân làng sẽ khen ngợi Thạch. Thạch vui lên thì sẽ  uống rượu. Uống rượu xong  sẽ  với  rằng: Đợi đến một lúc nào đó,  sẽ dẫn em  tìm  em, chúng  cũng xem  vợ trông như thế nào nhé."
 
Câu   chính là hy vọng giúp cô  sống sót. Cô  từng   sống đến năm 38 tuổi, vì khi con của cô  cũng cần mua vợ,  lẽ cô  sẽ  cơ hội rời khỏi ngọn núi . Sau đó cô   kéo dài thời gian đến năm 48 tuổi, bởi vì những trải nghiệm quá sớm  khiến quá trình mang thai của cô  trở nên vô cùng gian nan.
 
" sẽ  bao giờ gặp     nữa." Cô  ngước   với đôi mắt đẫm lệ và đầy vẻ hối . "  hề  tố cáo các cô, thật sự đấy.  chỉ   theo xem thử xem  thật sự thoát   . Làm phiền các cô , xin  nhé."
 
 đang định  gì đó thì trong đám đông chợt vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
 
"Một vở kịch tình cảm  thật đấy. Các  đang  phim ?"
 
21
 
    mặt. Tiểu Khương  trút bỏ lớp ngụy trang thật thà, gương mặt   giờ đây trông thật đáng ghét.
 
"Sơn Thần cưới vợ  bao giờ cần  đưa dâu. Cô cố ý thử ." Cho nên ngày đó, chị dâu Thạch  chuyện mới vội vàng rời  vì sợ  lộ.
 
"Cô  cô thông minh như , tại    dùng sự thông minh đó  con đường chính đạo chứ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tron-khoi-thon-vu-lam-nguyen-anh-6/chuong-10.html.]
"Chính đạo ư? Bất chấp pháp luật, buôn bán phụ nữ, giả mạo Sơn Thần, tu luyện tà thuật. Các   xem, con đường nào mới là chính đạo!"
 
Trong đám đông vang lên một tràng xôn xao, dân làng bắt đầu xì xào bàn tán.
 
"Pháp luật gì chứ? Mua phụ nữ mà cũng phạm pháp ?"
 
"Không thể nào, chúng    trộm cắp gì , cũng   là  trả tiền."
 
"Ê,  vợ   đây   đánh c.h.ế.t  tính là phạm pháp ?"
 
"Cái đó  tính, đó là do  phận của cô   may."
 
"Sơn Thần   là giả ? Ngài  còn giúp chúng  bắt những  phụ nữ  ngoan ngoãn nữa chứ,    thể là giả  chứ?"
 
Tiểu Khương cố gắng kìm nén cơn giận: "Tất cả im miệng cho ! Ai dám bàn tán về Sơn Thần đại nhân,  sẽ cho các   rừng sương mù hết!"
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Sơn Thần? Đại nhân? Là đại nhân nhà  ?"  lấy từ trong túi  một bức ảnh  phai màu,  đó từ từ giơ lên  khiêu khích  Tiểu Khương.
 
Sắc mặt Tiểu Khương hiển nhiên liền trở nên đại biến. Cậu  cố gắng tiến lên giật lấy bức ảnh nhưng    dùng cái cào sắt chặn .
 
"Mẹ   khi  Sơn Thần, hóa  cũng   đấy nhỉ."
 
Tiểu Khương giận dữ   phụ nữ búi tóc đuôi sam trong bức ảnh: "Bà  đương nhiên sẽ ! Bởi vì  khi chụp bức ảnh , bà   lên kế hoạch, bỏ   mới mười ba tuổi mà bỏ nhà  !"
 
"Vậy nên  mới hủy hoại ngũ giác, rút  thất phách của bà  !"
 
Nghe thấy tiếng bàn tán của dân làng ngày càng nhiều, Tiểu Khương cũng dần cảm thấy  hoảng hốt.
 
"Mẹ của Tiểu Khương    chạy từ lâu  ? Nghe  bà  đến thành phố lớn sống còn  bằng chúng  sống ở đây."
 
"Ai bảo   chứ,   còn  thể thành Sơn Thần ?"
 
"Không thể nào, phụ nữ   thể  thần ? Chắc chắn là con vợ của Tiểu Khương  bậy bạ."
 
Tiểu Khương   với ánh mắt âm u,  đột nhiên  . "Bỏ chồng bỏ con, đây là cái giá bà   trả. Để bà  sống một mạng xem như là báo đáp ơn sinh thành,  cũng  đủ khoan dung với bà  ."
 
"Đó là   mà! Cậu thật sự  bệnh ."
 
"   đúng ? Ông nội   bà   tức chết. Bố  vì  tìm bà  mà lỡ chân rơi xuống hố trời  từ đó  tàn phế, vì thế  đành  bỏ học. Gia đình  tan nát tất cả đều là vì bà !"