Ta mò  hái một quả, bỏ  giỏ tre, dùng dây thừng dài thả xuống giếng nước, đợi đến lúc mặt trời lặn mới lấy lên,  kịp cho bữa tối.
Dưa hấu tươi  ngọt  nhiều cát, ngâm qua nước giếng  càng thêm mát lạnh, mọng nước, một    thể xơi hết nửa quả.
 Mộ Dung Tín  cho  ăn nhiều, bẻ một ít cho A Hoàng,  gọi   bếp nhỏ ăn cơm đàng hoàng.
Tài nấu nướng của ngài giờ  tiến bộ nhiều,  còn chỉ   mì, mà còn   bánh bao, bánh màn thầu các kiểu, nhưng mấy tháng trôi qua, thịt tươi thịt muối dự trữ đều  ăn hết, gà con thì  lớn, đúng là khéo tay cũng khó nấu khi thiếu gạo,  bàn ăn hiếm khi  thịt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta, một đứa  thịt  vui, ngậm đũa mà khó nuốt trôi.
Mộ Dung Tín gõ gõ bàn: "Ăn chút , mai bảo A Hoàng  chợ mua ít thịt  ?"
Lúc   mới tươi tỉnh hẳn lên.
Ngài thở dài một tiếng: "Kén ăn, đúng là càng ngày càng khó chiều."
8
Vụ thu hoạch đầu tiên, ruộng nước   mùa cho lắm, Mộ Dung Tín  bên bờ ruộng  lâu,   vùi đầu trong thư phòng suốt hai tháng.
Thấy tâm trạng ngài  ,   dám  phiền, ngày ngày  ở bậu cửa canh chừng.
Cuối cùng, với quầng thâm mắt hiện rõ, ngài nhờ A Hoàng gửi thư cho Đại Tư Nông.
Lần , lá thư dày cộp,  thể coi như một cuốn sách.
A Hoàng vẫy đuôi,   chạy biến.
Ta  theo bóng A Hoàng khuất dần, lên tiếng an ủi: "Thái tử đừng nản lòng, tuy năm nay  thành công, nhưng ngài  thử   con đường sai."
Ngài  khẽ: "Ừm, là  nóng vội quá,  gì  chuyện thuận lợi như ."
Ta cũng vui vẻ hẳn lên: "Một năm   thì hai năm, hai năm   thì ba năm,  sẽ luôn ở bên ngài, cho đến khi thành công."
Ngài gật đầu, ánh mắt dịu dàng trong mắt ngài khiến tim  đập thình thịch.
Vụ xuân năm thứ hai, Mộ Dung Tín điều chỉnh  ngày cắm mạ ở ruộng nước,  đổi một chút  cách giữa các cây mạ,   là nửa năm vất vả và chờ đợi.
Mùa thu năm đó, sản lượng quả nhiên tăng lên  ít, nhưng vẫn  đạt  như kỳ vọng.
 cả hai chúng  đều  vui, cho A Hoàng đến lầu Đắc Nguyệt mua một bữa thịnh soạn về ăn mừng mùa màng bội thu.
Mộ Dung Tín tổng hợp  kinh nghiệm gieo trồng của năm nay, gửi cho Đại Tư Nông.
Thư hồi âm của Đại Tư Nông đến  nhanh, nội dung chủ yếu vẫn xoay quanh chuyện nông tang, nhưng  , cuối thư ông  đính kèm những sự kiện quan trọng gần đây trong triều.
Kim Thượng  lập con út là Phúc Vương  thái tử,  thăng liền ba cấp cho Triệu Tiệp dư,  đẻ của tân Thái tử, lập  Kế hậu, cho  ở Phượng Tảo Cung   tu sửa  khang trang.
Ngày hôm đó, Mộ Dung Tín  còn nở một nụ  nào nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-lua-o-dong-cung/chuong-7.html.]
Đêm đến, ngài trằn trọc mãi  giường, lưng cong ,  khẽ run.
Ngài  ư?
Ta nhẹ nhàng  đến bên ngài,  ánh trăng mờ ảo,  thấy đôi mắt đỏ hoe, nhưng   nước mắt, chỉ  hận thù.
Tim  giật thót.
Ngài khàn giọng hỏi: "Đánh thức nàng  ?"
Ta quỳ một nửa   mặt ngài, đưa tay nắm lấy ngón tay ngài: "Thái tử   chứ?"
Hàm ngài siết chặt, một lúc lâu  mới : "Ông  để  đàn bà khác  ở đó, ông  quả nhiên là kẻ vô tình."
Sau khi Tiên Hoàng hậu tự thiêu ở Phượng Tảo Cung,   vì lý do gì, Kim Thượng suốt sáu năm trời  hề  lệnh tu sửa.
Nơi đó cũng  cho ai  gần, dường như niêm phong một điều gì đó.
Có  đồn đoán,  vợ tào khang  chịu kết cục thảm thương như ,  lẽ trong lòng bậc đế vương    xót xa.
Giữ  đống tro tàn cháy đen đó, chính là giữ  chút tình cảm còn sót  trong đáy lòng ông .
Ta đoán, Mộ Dung Tín cũng tin  lời đồn đó.
 giờ đây, vợ  con ngoan   ở cung chính,   cắt đứt chút hy vọng mong manh vốn .
Ngài nhắm mắt : "Đi ngủ ."
Ta lắc đầu: "Chúng  cùng lên giường ."
Ngài nhíu mày.
Ta lay lay tay ngài, khẽ : "Thiếp lạnh."
Ngài mở mắt,   một hồi lâu,  vén chăn lên cùng  lên giường.
Thực  tiết trời cuối tháng mười một  lạnh lắm, nhưng  vẫn ôm chặt lấy ngài.
Ngài do dự một chút,  cũng đưa tay ôm lấy , cơn run rẩy   ngài dần dịu .
Chúng  như những con thú nhỏ ôm  sưởi ấm trong hang tuyết mùa đông, áp sát  , lắng  nhịp tim đều đặn của đối phương,  chìm  giấc ngủ.
Đó là  đầu tiên chúng  ngủ chung giường kể từ   hoang đường ở suối nước nóng, rõ ràng chẳng  gì cả, nhưng  cảm thấy  điều gì đó   đổi.