dùng ánh mắt  hiệu cho đám đàn em bên cạnh  . Lục Đạc bực bội phẩy tay, đám đàn em nhanh chóng  ý tản .
 
Lúc   mới thì thầm: "Dịch Ôn Châu giấu đồ ở phía hang núi, định bảo  dụ  qua đó."
 
Lục Đạc nửa nhắm nửa mở mắt, bóp bẹp vỏ bao thuốc.  nắm bắt đúng thời cơ, móc  một bao t.h.u.ố.c lá nhãn hiệu   thường hút từ trong túi, sốt sắng đưa tới.
 
Anh   khách khí rút lấy, nghiêng đầu châm lửa và nhả khói. Thế nhưng ngay  đó, một hình ảnh mã QR nhận tiền hiện   mắt  .
 
 cầm điện thoại, chớp đôi mắt to tròn vô tội, báo  một cái giá cắt cổ. Anh  nghiến răng, quét mã một cái “tít”.  hài lòng cất điện thoại .
 
“Dịch Ôn Châu  thì  vẻ hiền lành, nhưng thật  bụng   khó lường,  Đạc tuyệt đối đừng mắc bẫy của  , nhất định     đấy!”
 
 nắm  tính cách của Lục Đạc, giả vờ giả vịt khuyên nhủ. Quả nhiên Lục Đạc  lạnh, tiện tay túm lấy cổ áo   nhấc chân  về phía hang núi.
 
“Ông đây càng   xem xem nó định giở trò gì.”
 
Sao hai   đều thích túm cổ áo  khác thế nhỉ?
 
     đẩy ,  lén gửi tin nhắn cho Dịch Ôn Châu.
 
[Đến hang núi nhanh lên, Lục Đạc đang lén lút  về phía đó.]
 
Vừa nhấn gửi, giọng  trầm uất của Lục Đạc vang lên  đầu .
 
“Mày đang nhắn tin cho ai?”
 
Tay  run lên, suýt chút nữa  đánh rơi điện thoại,   khan hai tiếng: “  bấm điện thoại .”
 
Lục Đạc liếc xéo , sải bước  .
 
Hang núi   khuất, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, chỉ  lối  hang là  giẫm thành một con đường nhỏ. Điều  càng khiến Lục Đạc tin chắc Dịch Ôn Châu  đến đây.
 
Đến gần cửa hang,    chịu tiến lên nữa.
 
“ đột nhiên đau bụng,  vệ sinh cái .”   tủm tỉm  chuồn.
 
  ngay khoảnh khắc   , Lục Đạc  vòng tay siết lấy cổ , mặc cho hai chân  quẫy đạp loạn xạ giữa  trung,   vẫn lôi  xềnh xệch  trong hang.
 
Trong hang tối om, yên tĩnh  một tiếng động, chỉ  tiếng nước chảy mơ hồ nhưng rõ ràng.
 
   nhưng   nước mắt.
 
Nếu   vì hai  , cho  một trăm cái gan  cũng  dám đến cái nơi quỷ quái . Đặc biệt là khi nghĩ đến một giờ ,  còn lén lút sắp đặt một chút ở đây…
 
Ánh mắt sắc bén của Lục Đạc quét  môi trường bên trong hang.  lấy cớ sợ tối,  xổm ở cửa hang dùng cành cây vẽ vòng tròn.
 
 chằm chằm     càng lúc càng sâu, cho đến khi bóng dáng     biến mất. Lúc đó  mới ngẩng đầu  tảng đá lở đang lung lay sắp đổ ở cửa hang.
 
Hai tay  chắp  cầu nguyện Dịch Ôn Châu mau đến.
 
Tảng đá lở là cái bẫy   sắp đặt, chỉ cần đợi cả hai  họ  trong,  sẽ đẩy đá xuống, nhốt họ  trong hang…
 
Vừa  xong tên Dịch Ôn Châu  vòng tròn thì một giọng  lạnh lùng vang lên  đầu .
 
“Lục Đạc ở trong đó ?”
 
Nhìn thấy Dịch Ôn Châu, mắt  bừng sáng,  gật đầu lia lịa, ánh mắt thúc giục   nhanh chóng  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-mat-toi-chi-co-vi-tien-cua-ho/chuong-3.html.]
Dịch Ôn Châu  thấu sự tinh quái trong mắt , nghi hoặc nhấc chân.
 
“Không , cô   cùng .”
 
Mặt   rõ sự phản đối.
 
Vào lúc tranh cãi, một con chim từ xa bay đến, đậu  tảng đá lở vốn  lung lay. Nó   tảng đá lắc lư cái đầu, đột nhiên ngậm lấy sợi dây  dùng để buộc đá.
 
Tảng đá lập tức lắc lư…
 
 giật  bừng tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy ngay  ngoài.
 
“Không   !   ở ngoài thì các     !”
 
Trong khoảnh khắc, chỉ  một tiếng “rầm” to, tảng đá lở  đầu nhanh chóng rơi xuống, kèm theo tiếng “ầm ầm” vang dội,  lệch  xiêu,  khít mắc kẹt ở khu vực hẹp nhất của cửa hang.
 
“Nguy hiểm…”
 
Một lực mạnh đột ngột kéo   khỏi cửa hang về phía .  lảo đảo ngã  lòng Dịch Ôn Châu.
 
Bụi đất do đá vỡ tung bay mù mịt.
 
Lúc vẫn còn sợ hãi  kịp  hồn,  mở mắt , Dịch Ôn Châu  che chắn  trong lòng, còn chỗ      bịt kín  .
 
Hang động lập tức chìm  một màn tối mịt.
 
“Hai  đang  gì ?”
 
Giọng Lục Đạc nén giận, trong bóng tối   rõ biểu cảm của  , dường như còn  chút ghen tuông.
 
 lập tức lấy  tinh thần, đẩy Dịch Ôn Châu . Dịch Ôn Châu thấy lòng trống rỗng, một cảm giác mất mát khó tả dâng lên trong lòng.
 
Lối  duy nhất  bịt kín, gân xanh  gáy Lục Đạc nổi lên.
 
“Dịch Ôn Châu, đây   là thủ đoạn của mày đấy chứ?”
 
Dịch Ôn Châu cau mày: “  hiểu  đang  gì.”
 
“Đừng  giả vờ ngây thơ,   mày  bảo cô  dụ tao đến đây ?”
 
“ còn  hỏi  tại   nhốt  ở đây?”
 
Không khí căng thẳng như dây đàn,  - kẻ đầu têu chỉ ước gì  cái lỗ để chui xuống. Ánh mắt hai  đồng loạt đổ dồn về phía ,  đang co ro như chim cút trong góc.
 
Dịch Ôn Châu bừng tỉnh: “Lộ Dao Dao,   là cô ăn hai mang, lừa cả hai đầu đấy chứ?”
 
Lục Đạc hừ lạnh: “Con nhỏ phản bội, đợi  ngoài tao sẽ xử lý mày đàng hoàng.”
 
  tủm tỉm  một động tác đầu hàng: “ đảm bảo đây là một tai nạn,  chút sai lệch so với kế hoạch ban đầu của .”
 
“Vậy kế hoạch ban đầu của cô là gì?” Trong đầu Dịch Ôn Châu hiện lên câu  lúc nãy khi   chạy  khỏi hang.
 
Anh  thấu hiểu tất cả: “‘Cái gì mà   ở ngoài thì các    ’, chẳng lẽ tảng đá  là do cô  , để nhốt  và tên bạo lực Lục Đạc  cùng  ?”
 
Lục Đạc đạp Dịch Ôn Châu một cái: “Cái gì mà tao là tên bạo lực?”
 
“Anh như thế còn  gọi là bạo lực ?”