Thấy hai     rằng lao  đánh ,  vội vàng chạy  giữa can ngăn.
 
“Hai  đừng đánh nữa! Bây giờ quan trọng nhất là   để  ngoài.  xin  hai  ,   nên nhốt hai  trong hang, những chuyện khác đợi chúng   ngoài  .”
 
Phải tốn bao công sức  mới tách  hai  đang đối đầu gay gắt. 
 
 giơ điện thoại lên, buồn bực  tín hiệu  thể gửi cả tin nhắn. Dịch Ôn Châu     ở cửa hang, đẩy tảng đá bất động để tìm cách. Lục Đạc khụy gối dựa  vách đá, nhắm mắt dưỡng thần.
 
Trong môi trường u tối,   bỗng dưng buông một câu khó hiểu: “Dịch Ôn Châu, mày  thể tránh xa tao  một chút  , đừng  chạm  tao!”
 
Dịch Ôn Châu ở cửa hang   : “Con mắt nào của  thấy  chạm  ?”
 
 dùng đèn pin chiếu tới, Lục Đạc bực bội mở mắt. Tuy nhiên, cảnh tượng  mắt khiến m.á.u cả    đông cứng . 
 
Lúc , một con rắn đen đang lè lưỡi, quấn quanh chân  , ánh mắt toát lên vẻ u ám.
 
“Ối đ*t,  rắn!”
 
Anh  bật dậy cái một, điên cuồng hất con rắn đang quấn quanh bắp chân . Con rắn đen dài ngoằng hình như  lắc đến chóng mặt,    hất bay mấy mét.
 
Dưới ánh đèn pin yếu ớt, môi trường bên trong hang hiện rõ. Nhẩm tính sơ qua,  đất  đến hơn chục con rắn đen to dài đang uốn lượn.
 
Dịch Ôn Châu cũng  rõ môi trường bên trong hang, giọng   đột nhiên  đổi.
 
“Sao   nhiều rắn thế …”
 
Hai  đàn ông cao một mét tám tám nhảy tót lên tót xuống vì hoảng sợ. Lúc  thấy  vẫn bình tĩnh như thể  thấy phao cứu sinh, tranh  lao đến ôm chặt lấy .
 
Ba  trong bóng tối ôm lấy  thành một khối.   siết chặt đến nghẹt thở, cố hết sức đ.ấ.m thùm thụp  hai  đang mất trí.
 
“Lục Đạc, cơ tay của  sắp siết c.h.ế.t  !”
 
“Dịch Ôn Châu,  đừng ôm eo  thế chứ,  sợ nhột!”
 
 hai  đó vẫn  chịu buông tay.
 
Đợi đến khi   rõ đám rắn nhựa đầy đất,  mới thở phào nhẹ nhõm, chột  an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, là rắn giả  thả , đều là đồ chơi thôi.”
 
Lục Đạc khăng khăng: “Nói bậy! Tao thấy nó lè lưỡi !”
 
 linh hoạt chui  khỏi vòng ôm ngột ngạt đó, nhặt con rắn đồ chơi lên đặt  mặt họ.
 
“Chuyện lạ  từng , hai  đàn ông to lớn thế  mà  sợ rắn ?”
 
Ban đầu  định nhốt cặp oan gia   với , thông qua việc cùng  chống  nguy hiểm để hóa giải mâu thuẫn trong hoạn nạn.
 
Ai mà ngờ họ đều sợ rắn chứ!
 
Dịch Ôn Châu sợ rắn thì  còn hiểu , chứ Lục Đạc, tên đại ma vương  sợ trời  sợ đất ,  ngờ  sợ rắn!
 
Dịch Ôn Châu dần lấy  bình tĩnh,    kỹ con rắn trong tay . Con rắn trông  thật, nhưng  ánh đèn pin thì bất động.
 
“ là đồ giả.”
 
Vai   buông thõng, lúc  mới sực tỉnh. Không ngờ    vô thức ôm lấy Lục Đạc đáng ghét chỉ vì sợ hãi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-mat-toi-chi-co-vi-tien-cua-ho/chuong-4.html.]
Một cảm giác sởn gai ốc bỗng dâng lên,   cố sức đẩy Lục Đạc , nhưng Lục Đạc sống c.h.ế.t  chịu buông tay.
 
“Buông  …” Anh  nghiến răng.
 
“Ông đây  tin, chắc chắn mày và con nhỏ phản bội Lộ Dao Dao  hẹn  để chỉnh tao, chỉ  mày mới  tao sợ rắn, nếu tao  cắn chết, tao  ma cũng  tha cho mày!”
 
Dịch Ôn Châu bất lực  với : “Gỡ    khỏi   , đây là rắc rối cô gây  mà.”
 
Đương nhiên     gây họa lớn, thế nên  dịu giọng dỗ dành Lục Đạc.
 
“ thề   lừa , nếu lừa   sẽ nghèo cả đời.”
 
Đây là lời thề độc nhất của  đấy!
 
 Lục Đạc  mất trí    . Anh  lập tức chuyển mục tiêu, bám lấy  như con hà. Thân hình cao lớn của   suýt chút nữa  đè bẹp .
 
“Chắc chắn ở đây  rắn thật, chúng  mau  ngoài thôi!”
 
Anh  kéo tay  chạy về phía sâu hơn trong hang.
 
“Này, càng  càng sâu  đấy!”
 
 nghi ngờ   sợ đến ngớ  , nếu      chạy  bên trong chứ.
 
Lục Đạc một tay ôm , tay  kéo Dịch Ôn Châu, sức lực lớn đến kinh ,  và Dịch Ôn Châu     sức kháng cự.
 
Bị kéo  càng lúc càng sâu,   đến lượt  hoảng sợ.
 
“Lục Đạc, dừng …”
 
   hết câu  đột nhiên sững sờ. Bởi vì trong bóng tối sâu thẳm phía , mơ hồ lọt  một ánh sáng yếu ớt…
 
Thoát  khỏi hang núi, trời xanh như ngọc,   trái ngược với  gian chật hẹp bên trong hang.
 
Cuộc chạy trốn tốc độ cao  khiến chúng  trông vô cùng chật vật.
 
Dịch Ôn Châu  thấy hai bàn tay  và Lục Đạc đang nắm chặt, ánh mắt tối sầm  trong chốc lát.
 
Lúc  Lục Đạc cũng  tỉnh táo trở , như sực tỉnh  cơn mê, lập tức buông tay  , vụng về phủi bụi bặm  tồn tại  .
 
“ là  ngoài  xem ngày ,   nhốt cùng mấy , nếu   ông đây tìm thấy một lối  khác, hai tên ngốc mấy  cứ thế chờ c.h.ế.t .”
 
Thảo nào khi  vẽ vòng tròn ở cửa hang thì Lục Đạc biến mất, hóa  là      quan sát môi trường.
 
Dịch Ôn Châu  lạnh một tiếng: “Hóa     sớm  lối , cố tình chờ xem trò  của .”
 
“Dịch Ôn Châu,   tao thì mày   ?”
 
“Ai mới là  sợ đến mức bám   khác như gấu koala, tiếc là    video  nhè sụt sịt của .”
 
“Hừ, mày bớt  bóng  gió , lúc nãy ai sợ đến mức  năng còn lắp bắp  thành câu?”
 
Nguy hiểm  giải trừ, hai  họ  bắt đầu cãi cọ, đối đầu gay gắt.
 
“Cái đó,   một câu .”