trợn mắt chỉ  : “Đầu tư   ư?”
 
Lời  của Dịch Ôn Châu  dấy lên từng gợn sóng trong lòng .
 
“Thời gian ngắn như  mà cô   thể kiếm  mười nghìn,  tin tầm mắt của  sẽ  sai. Không  cô  trả tiền chúng  , cứ coi như  tiền  là vốn khởi nghiệp  đưa cô, nếu cô  ,  sẽ đầu tư thêm.”
 
Dịch Ôn Châu hiếm khi thấy  -  vốn lanh lợi,  ngây  ,    nhịn   .
 
“Nếu cô   thì thôi …” Anh  rút chiếc cặp .
 
 như tỉnh mộng, vội vàng giật , ôm chặt  ngực, như một Thánh Đấu Sĩ  lấy  khí thế mà nở nụ  tự tin  mặt.
 
“Vậy   nhé, nếu lỗ thì    trách   đấy!”
 
Anh    chọc : “Được, lỗ sẽ  tìm cô.”
 
 lấy  sổ ghi chép và bút mang theo, nhất quyết bắt   lập giấy trắng mực đen.
 
“ ,  .”
 
Miệng  bắt đầu  các điều khoản,   đành bất đắc dĩ soạn thảo hợp đồng. Nét chữ của Dịch Ôn Châu cũng như con   , thanh thoát và mạnh mẽ. Cuối cùng  dùng bút đỏ bôi đỏ ngón tay    ký tên đóng dấu.
 
 giơ cuốn sổ lên, hài lòng ngắm nghía  bầu trời xanh.
 
Sau khi ngắm chán chê,  mới phát hiện Dịch Ôn Châu đang mỉm   .
 
Đổi  là  khác, khi  khuôn mặt  trai   chằm chằm thì chắc  sớm đỏ mặt tía tai .    là  mặt dày, nhe hàm răng trắng bóc  tươi rói với .
 
Dịch Ôn Châu đột nhiên thấy  khô miệng,  đầu   kẻ vô tâm vô phế  nữa.
 
“Anh   Lục Đạc  bệnh ?”
 
Nghe nhắc đến tên Lục Đạc, Dịch Ôn Châu khẽ khựng .
 
“Anh   bệnh thì liên quan gì đến ?”
 
 quan sát biểu cảm của  : “Chiều nay tan học  sẽ đến bệnh viện thăm  ,    cùng ?”
 
Dịch Ôn Châu như  thấy Ôn thần, vội vàng lắc đầu.
 
“ cứ tưởng   hoạn nạn trong hang núi, quan hệ của hai  sẽ dịu  chút chứ.”
 
Dịch Ôn Châu  khẩy: “Anh  tồi tệ và trẻ con, lúc nào cũng gây chuyện vô cớ.”
 
 gặng hỏi rốt cuộc họ  bất hòa như thế nào, nhưng    chịu .
 
 
Tan học,  mang theo hoa quả đến bệnh viện, phòng bệnh của Lục Đạc  dễ tìm, là căn phòng đơn sang trọng nhất  tầng cao nhất.
 
Hành lang  một bóng , nhưng  vọng  tiếng game kỳ lạ.
 
 kiễng chân, qua khe cửa,  thấy Lục Đạc -  lẽ   ốm yếu, đang tựa  đầu giường hừng hực khí thế chơi game.
 
Biểu cảm   phong phú muôn màu,  hề giống dáng vẻ bệnh nhân chứ?
 
 thầm hiểu rõ,  đó gõ cửa.
 
“Ai đấy?” Lục Đạc bực bội : “Đã bảo ai…”
 
Anh  còn  kịp dứt lời,   đẩy cửa bước .
 
Khoảnh khắc đối diện với khuôn mặt tươi  của ,   đờ  , ngay  đó nhanh chóng chui  chăn, giả vờ ho khan hai tiếng.
 
“Sao  là mày, đồ phản bội ?”
 
“Đương nhiên là  đến để quan tâm  đó.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-mat-toi-chi-co-vi-tien-cua-ho/chuong-6.html.]
 vô tâm vô phế , đặt giỏ trái cây lên đầu giường, tự nhiên như ở nhà kéo ghế  cạnh giường  , gọt táo cho  .
 
Lục Đạc khinh thường: “ là keo kiệt, ngay cả giỏ trái cây cũng  chịu mua loại đắt tiền.”
 
 dùng quả táo  gọt nhẵn bóng bịt miệng  . Anh  cắn táo, ư ử mắng , mắng chán thì cắn một miếng đầy tức giận.
 
 trêu chọc : “Trước khi đến  còn lo lắng về trạng thái tinh thần của , thấy  mắng   lặp từ là  yên tâm .”
 
Lục Đạc nghển cổ : “Tao vốn  bệnh mà, ai bảo mày thả đống rắn giả đó, tao  đòi mày phí tổn tinh thần là may cho mày .”
 
Anh  giả vờ ho khan yếu ớt,  cũng chiều theo ý  , tỏ vẻ hối .
 
“Anh  thế nào thì mới hết giận?”
 
Anh  lẩm bẩm: “Cái vai  của tao từ hôm đó đến giờ đau lắm.”
 
 lập tức hiểu ý, nhiệt tình giúp   xoa bóp vai.
 
Anh  cố ý trêu chọc , lúc thì  đau chân, lúc thì  đau lưng, lúc thì   mạnh tay, lát     ăn cơm , yếu ớt thế.
 
Nhịn , nhịn .  tự nhủ trong lòng.
 
Người thù dai như Lục Đạc mà giờ còn chịu  chuyện với   là kỳ tích .  cắn răng nặn  nụ  rạng rỡ hơn.
 
“Dạ ,  chỉ  em xoa bóp đó, đảm bảo dịch vụ   hài lòng!”
 
Cuối cùng sắc mặt Lục Đạc cũng khá hơn một chút.
 
“Tao  ăn nho.”
 
 đút đến tận miệng  .
 
“Bóc vỏ.”
 
 ngoan ngoãn bóc vỏ.
 
Anh  cắn một cái, nước nho căng mọng tức thì nổ tung, b.ắ.n thẳng đầy mặt .
 
: “...”
 
Trên mặt   hiện lên vẻ hả hê,  nhạo   kiêng dè gì.
 
“Lục Đạc,  giả vờ  bệnh.”   nhịn  vạch trần  .
 
Anh  như  thấy chuyện  lớn nhất thiên hạ: “Ông đây cần  giả bệnh ?”
 
Nói xong,   đột nhiên vạch áo bệnh nhân , những nốt ban đỏ chi chít đập  mắt .  theo bản năng bịt mắt , nhưng dù chỉ  thấy thoáng qua cơ bụng, vành tai  vẫn đỏ bừng.
 
“Anh đúng là đồ dê xồm!”
 
Lục Đạc cạn lời: “Lộ Dao Dao, trong đầu mày ngoài tiền  thì  là rác rưởi đồi trụy thôi.”
 
Lúc  tiếng gõ cửa vang lên, chúng  đồng thời   ngoài cửa. Ngoài cửa là một thiếu niên yếu ớt, mỉm   với Lục Đạc: “Anh, bố bảo em đến thăm .”
 
Sau khi  Lục Đạc đuổi  khỏi phòng bệnh, nhớ  ánh mắt  như   của em trai  ,   khỏi rùng .
 
Cậu em trai  của Lục Đạc  chỉ  giống về ngoại hình, mà tính cách cũng một trời một vực với  .
 
  xổm ở hành lang, đột nhiên  thấy một bóng  lén lút.
 
“Dịch Ôn Châu,    đến đây?”  kinh ngạc .
 
Dịch Ôn Châu tránh  kịp, ngượng ngùng di chuyển đến  mặt .
 
“Thật trùng hợp,  gặp cô ở đây.”