Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 113: --- Trực Giác

Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:46:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đêm , ánh trăng mờ ảo, gió đêm lạnh buốt.

 

Một đám áo đen tựa như quỷ mị tiến khách điếm, đàn ông dẫn đầu cửa phòng Thiên Tự, cửa phòng liền mở .

 

Phía cánh cửa lộ tên hán t.ử áo xanh, đưa mắt hiệu cho y, lập tức lui sang một bên.

 

Người áo đen dẫn theo hai đàn ông phòng, khi rời , hai đàn ông phía một trái một kéo lê một .

 

Sau đó, một đoàn áo đen như quỷ mị, biến mất trong màn đêm.

 

Ngày hôm , đoàn tá túc rời .

 

Chưởng quỹ cùng những khác lộ vẻ mặt nhẹ nhõm:

 

“Tốt quá , cuối cùng cũng !”

 

“Mau, mau dọn dẹp các phòng , mùi nặng quá!”

 

“Dạ.” Tiểu nhị khách điếm vội vàng hành động.

 

Năm ngày

 

Đoàn Diệp Sơ Nguyệt dọc đường truy tung, đều phát hiện chỗ đáng ngờ nào. Mãi cho đến khi qua một thị trấn nhỏ, chuẩn tìm một khách điếm nghỉ một đêm, thì tiểu nhị khách điếm chuyện về một khách điếm nhỏ khác vì ham tiền, kết quả một đám vận chuyển hải sản đến ở, mùi vị xộc mạnh đến nỗi ngày hôm bọn họ đều nghỉ ngơi .

 

Hải sản khô?

 

Diệp Sơ Nguyệt lập tức sửng sốt một chút, hải sản khô vẻ gì sai, nhưng trong lòng nàng hiểu một cảm giác kỳ lạ.

 

Diệp Sơ Nguyệt từ đến nay tin trực giác của , lập tức nàng trả phòng trực tiếp đến khách điếm nhỏ khác mà tiểu nhị .

 

Khi đến bên ngoài khách điếm tên ‘Từ Ký’ , nàng phát hiện quy mô và vị trí của khách điếm đều , hẻo lánh, trong khách điếm căn bản mấy . Trông giống loại nơi mà những tiền vì ham rẻ sẽ đến, giống như những quán trọ nhỏ tầm thường.

 

Theo lý mà , bán hải sản khô hẳn là thiếu bạc chứ?

 

Diệp Sơ Nguyệt cũng sợ nghĩ sai, bèn dẫn .

 

Chưởng quỹ đang lẩm bẩm ở quầy rằng đoàn khách bán hải sản hôm nọ mang xui xẻo cho quán của y , mà mấy hôm nay chẳng mấy ai đến thuê phòng. Thế y thấy đoàn Diệp Sơ Nguyệt, lập tức mắt sáng rỡ, niềm nở chào đón:

 

“Mấy vị khách quan dùng bữa trọ ạ?”

 

“Trọ .” Diệp Sơ Nguyệt mở lời. Giờ trời tối, hơn nữa bọn họ liên tục lên đường một thời gian dài, đêm nay cứ nghỉ ngơi cho , ngày mai tranh thủ ban ngày để tiếp tục gấp rút hành trình.

 

“Cho năm gian khách phòng.” Diệp Sơ Nguyệt .

 

Trừ nàng , phía còn tám thị vệ. Cứ để bọn họ hai một gian, năm gian là đủ.

 

“Dạ !” Chưởng quỹ năm gian phòng, càng thêm hài lòng.

 

“Phải , chưởng quỹ, thời gian , khách điếm của các ngươi vị khách đặc biệt nào đến ?” Lúc chưởng quỹ đang thủ tục nhận phòng cho bọn họ, Diệp Sơ Nguyệt như vô tình mở lời.

 

“Chúng hôm nay đến trấn, một chuyện khá thú vị. Người một đám bán hải sản, cho mùi tanh cá biển nồng nặc khắp nơi.”

 

“Không bọn họ thì là ai.” Chưởng quỹ Diệp Sơ Nguyệt nhắc đến đám bán hải sản, lập tức giọng cao hơn hẳn, “Khách quan, các vị đấy chứ, mấy đó chính là đang trọ ở khách điếm chúng . Ban đầu cho họ ở, nhưng thấy trời tối, bọn họ hàng, nhất thời mềm lòng nên để họ trọ . Ai ngờ cái mùi đó thật sự quá nồng, sáng hôm cả khách điếm vẫn còn mùi tanh hôi, khiến mấy ngày nay chẳng mấy khách đến nữa...”

 

Diệp Sơ Nguyệt gật đầu, như đang trò chuyện bâng quơ : “Mùi hải sản đó quả thực nồng nặc, nhất là với những chịu , e rằng ngửi thấy còn nôn mửa. Cũng những kiếm nhiều hải sản như ? Dân ở đây chắc nhiều ăn hải sản nhỉ?”

 

“Không , dân giờ thích sơn hào hơn.” Chưởng quỹ đáp, “Cũng bọn họ từ đến, nhưng về phía Vân Châu...”

 

Diệp Sơ Nguyệt hàn huyên vài câu với chưởng quỹ, đó lên lầu.

 

“Diệp cô nương, đám bán hải sản gì đó bất thường ?” Lên lầu xong, thị vệ phía hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-113-truc-giac.html.]

“Không rõ, nhưng nghi ngờ thể đám chính là một đám khác do Đại Chu phái tới, Tấn Vương cực kỳ khả năng đang ẩn trong đó.” Diệp Sơ Nguyệt hỏi.

 

Những khác , Tấn Vương gia thật sự ở trong đó ?

 

“Vậy thế , các ngươi tìm cách hỏi chưởng quỹ, và cả tiểu nhị khách điếm, để lấy thông tin về diện mạo của đám .” Diệp Sơ Nguyệt , nàng vẽ dung mạo của bọn họ, phái bí mật tìm kiếm đám .

 

“Dạ .”

 

Những thị vệ thể theo bên cạnh Hoàng đế, tự nhiên là bản lĩnh. Chẳng mấy chốc, bọn họ tìm hiểu rõ ràng dung mạo của đám .

 

Diệp Sơ Nguyệt dựa mô tả của bọn họ bắt đầu vẽ, sáng hôm , liền mang mấy bức chân dung.

 

Các thị vệ những bức họa sống động như thật mà kinh ngạc!

 

Đây là đầu tiên bọn họ thấy kiểu vẽ chân dung như thế , cứ như thể thật đang sống động giấy .

 

Có những bức chân dung , nhất định thể tìm thấy những đó.

 

“Các ngươi cầm tranh lặng lẽ nhờ tiểu nhị bọn họ nhận diện, nhớ kỹ, bảo bọn họ đừng những điều nên .” Diệp Sơ Nguyệt .

 

“Dạ .”

 

Chưởng quỹ và tiểu nhị đều đối chiếu những bức chân dung , ngoại trừ hai chút sai lệch nhỏ, những khác gần như sai.

 

Diệp Sơ Nguyệt chỉnh sửa xong, lúc rời trả thêm cho chưởng quỹ một ít bạc, dặn y giữ kín chuyện liên quan đến việc bọn họ đến đây.

 

Chưởng quỹ liên tục gật đầu, cho đến khi Diệp Sơ Nguyệt và đoàn rời , y vẫn còn chút ngơ ngác:

 

Mấy ngày nay rốt cuộc xảy chuyện gì ?

 

Diệp Sơ Nguyệt mang theo tranh dọc đường truy tìm, cuối cùng cũng tin tức về đám .

 

Đám đang về phía Vân Châu.

 

“Lại là Vân Châu.” Diệp Sơ Nguyệt khẽ nheo mắt, lập tức nhanh chóng về phía Vân Châu.

Mèo Dịch Truyện

 

Bảy ngày , bọn họ cuối cùng cũng đến Vân Châu.

 

Phong tục tập quán của Vân Châu quả nhiên khác với kinh thành, nhiều dân ở đây mặc trang phục sặc sỡ của các dân tộc thiểu , tràn đầy vẻ thần bí. Hơn nữa, lẽ do ánh nắng mặt trời, da của dân nơi đây khá đen.

 

Diệp Sơ Nguyệt sợ bọn họ quá nổi bật gây chú ý, liền trực tiếp kiếm về mấy bộ quần áo ở đây, đó bôi đen da, trộn giữa địa phương.

 

Diệp Sơ Nguyệt và đoàn tiên tìm chỗ trọ, đó giao tranh cho những khác, bảo bọn họ dò la tin tức về đám .

 

May mắn , bọn họ thật sự tìm .

 

“Đi!”

 

Diệp Sơ Nguyệt nhận tin tức, lập tức dẫn về phía đám đó.

 

Thân phận bề ngoài của đám đó là những thương nhân bán hải sản, cách đây một thời gian đang mang một lô hải sản lớn trở về thành Vân Châu để bán. Hiện tại, đám đang ở trong một viện tử, chủ của viện t.ử là địa phương.

 

Diệp Sơ Nguyệt nghi ngờ rằng các thám t.ử của Đại Chu trộn giữa dân địa phương từ sớm, những bán hải sản là thật sự bán hải sản. Giống như những tang lễ mà bọn họ gặp đây, chỉ là dân địa phương lợi dụng mà thôi.

 

Tuy nhiên, cũng loại trừ khả năng tất cả đều là gián điệp của Đại Chu. Chỉ là dùng phận Đại Nghiệp để ở Đại Nghiệp, tìm kiếm cơ mật của Đại Nghiệp.

 

Khi bọn họ đến bên ngoài viện tử, ngửi thấy mùi hải sản thoang thoảng, đồng thời thấy tiếng chuyện từ bên trong viện t.ử truyền .

 

Diệp Sơ Nguyệt đưa mắt hiệu cho thị vệ dẫn đầu.

 

Thị vệ gật đầu, lập tức tiến lên gõ cửa.

 

 

Loading...