Trọng nam khinh nữ? Xin lỗi, ta đá thẳng mẹ chồng ác độc ra ngoài! - Chương 39: --- Nàng có thể làm nương của ta thì tốt rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-17 00:45:17
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi tháng tám về cuối, khí hậu nóng bức. Tuy nhiên, buổi sáng sớm ở thôn Đại Khê vẫn vài phần se lạnh.

 

Xa xa núi rừng xanh ngắt, gần đó thỉnh thoảng khói bếp lượn lờ. Lại xen lẫn tiếng lớn mắng mỏ, tiếng con nít , tiếng ch.ó sủa vang, tràn đầy thở nhân gian.

 

Khi Diệp Sơ Nguyệt thức dậy, đôi tay nhỏ mũm mĩm của Tiểu Uyển Uyển giơ lên đầu, vẫn trong tư thế 'đầu hàng' mà ngủ say sưa.

 

Nàng khẽ hôn lên trán con gái một cái, lúc mới chậm rãi rời khỏi phòng.

 

Diệp Sơ Nguyệt khi khỏi phòng, thấy một bóng hình màu tuyết trong sân. Bên cạnh là một tiểu tư áo xanh.

 

Bóng hình áo tuyết khí chất thanh lãnh, cao quý, hợp với sân nhỏ đơn sơ của nhà nông.

 

Tuy nhiên, điều kỳ diệu là, giữa những giọt sương còn đọng , y như hòa một với trời đất.

 

Cực kỳ thoát tục!

 

Dường như thấy tiếng bước chân của Diệp Sơ Nguyệt, nam t.ử áo tuyết xoay .

 

Chính là Tấn Vương Tạ Diễm.

 

Ngày hôm qua, câu ‘bổn vương cũng xin phiền chư vị vài ngày’ của Tạ Diễm ý Diệp gia cùng với Tạ Cảnh Hi.

 

Diệp Sơ Nguyệt còn nhớ phụ mẫu bọn họ lúc xác định Tạ Diễm thì kinh ngạc, thêm vài phần hoảng sợ.

 

Đặc biệt là Diệp mẫu, Diệp Sơ Nguyệt phát hiện thần sắc của bà vô cùng khác lạ, như đang ôm nhiều tâm sự, còn mấy ngẩn .

 

Tuy nhiên Diệp Sơ Nguyệt cũng hỏi, bất kể Diệp mẫu đang nghĩ gì trong lòng. Nghĩ bụng, khi nào bà nhất định sẽ kể cho họ .

 

Diệp gia tuy Tấn Vương ở , nhưng đối phương cũng . Vì con trai mất trí nhớ, hiện tại chỉ nhận Diệp Sơ Nguyệt một nhà. Y cũng ép buộc con trai theo , tránh để y chịu kinh hãi. Cho nên y chọn ở , để con trai từ từ quen thuộc với y, cùng con trai tìm ký ức.

 

Y như , Diệp phụ và đương nhiên cũng tiện từ chối.

 

Ban đầu còn lo lắng Tạ Diễm là Vương gia, ở Diệp gia sẽ nhiều điều quen. Ai ngờ hề chút tự nhiên nào, ngược Diệp phụ, Diệp mẫu cảm thấy gượng gạo, thoải mái, luôn lo lắng liệu chậm trễ y .

 

Diệp Sơ Nguyệt cảm thấy Tạ Diễm ở , là vì Tạ Cảnh Hi thì đúng, nhưng mục đích khác e là nhắm lão Khúc. Nói chính xác hơn, Tạ Diễm và bọn họ sở dĩ xuất hiện ở trấn Thất Bảo, e là chính là vì lão Khúc.

 

Nàng cảm thấy vận khí của cũng thật kỳ lạ! Vừa gặp, liền gặp một vị thần y.

 

“Là Diệp cô nương ?” Ngay lúc , Tạ Diễm mở miệng.

 

Tạ Diễm ngoại hình thanh tú, giọng cũng vô cùng êm tai.

 

Diệp Sơ Nguyệt gật đầu xong, nhớ Tạ Diễm thấy, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, cũng lão Khúc đồng ý chữa mắt cho y ?

 

Hay là, nàng giúp một tiếng?

 

Mèo Dịch Truyện

Thật sự cảm thấy một mỹ nam như mù, thật là một điều khó chịu.

 

“Phải, Vương gia buổi sớm an lành.” Diệp Sơ Nguyệt chào hỏi.

 

“Sớm.” Tấn Vương cũng mở miệng.

 

Sau đó, cả hai đều gì nữa.

 

Tạ Diễm vốn tính tình thanh lãnh, đồng thời cũng gì với Diệp Sơ Nguyệt.

 

Còn Diệp Sơ Nguyệt, với quen, nàng thể chuyện rôm rả; nhưng với Tạ Diễm, quen.

 

Đối với quen, nàng từ đến nay thích bắt chuyện.

 

Ngay khi Diệp Sơ Nguyệt cảm thấy khí chút xíu gượng gạo, ‘cứu tinh’ Tạ Cảnh Hi xuất hiện.

 

Tạ Cảnh Hi tắm rửa xong liền thấy phụ vương và Nguyệt di cách mấy bước, nhưng lời nào trong sân. Tiểu gia hỏa chớp mắt một cái, đó liền lon ton chạy đến mặt Diệp Sơ Nguyệt, ngẩng đầu nàng, hỏi:

 

“Nguyệt di, Uyển Uyển tỉnh ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-nam-khinh-nu-xin-loi-ta-da-thang-me-chong-ac-doc-ra-ngoai/chuong-39-nang-co-the-lam-nuong-cua-ta-thi-tot-roi.html.]

Tạ Cảnh Hi rửa mặt xong, một bản thu nhỏ của Tấn Vương, y trắng trẻo sạch sẽ, vài phần mũm mĩm đáng yêu. Cứ thế ngẩng cái đầu nhỏ, dùng đôi mắt to lanh lợi , Diệp Sơ Nguyệt đáng yêu đến mức chịu nổi.

 

Nàng suýt chút nữa đưa tay xoa đầu tiểu gia hỏa, nhưng nghĩ đến phụ đang ở bên cạnh. Tuy y thấy, nhưng tiểu tư cũng ở đó. Huống hồ còn bao nhiêu ám vệ đang ẩn nấp, nàng vẫn nên ôm ấp bảo bối nữ nhi của thì hơn.

 

Tuy nhiên dù đưa tay xoa đầu tiểu gia hỏa, nàng vẫn dịu giọng:

 

“Uyển Uyển còn tỉnh . Lát nữa đợi nàng tỉnh, để nàng chơi cùng Thế tử.”

 

Tạ Cảnh Hi gật đầu.

 

“Vương gia, Thế tử, bữa sáng sẵn sàng, mời dùng bữa sáng .” Ngay lúc , Diệp mẫu .

 

“Mẫu , con đến giúp mẫu xới cơm.” Diệp Sơ Nguyệt thấy , vội vàng bước tới.

 

Hai con nhà bếp, trong sân chỉ còn phụ t.ử Tấn Vương và tiểu tư.

 

Tiểu tư khôn khéo, lùi vài bước, nhường gian cho chủ tử.

 

“Hi Nhi, đây.” Tạ Diễm gọi con trai, y tiếng con trai vọng tới, nên lúc chính xác ‘hướng về’ phía thằng bé.

 

Tạ Cảnh Hi khựng một chút, nhưng vẫn bước tới.

 

Tạ Diễm cảm thấy con trai đến bên cạnh, y đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của thằng bé. Rồi nửa quỳ xuống:

 

“Hi Nhi thích Diệp cô nương ?”

 

Tạ Cảnh Hi gật đầu, : “Thích ạ.”

 

Tạ Cảnh Hi thật sự thích Diệp Sơ Nguyệt, nàng khác với mẫu phi trong ký ức của thằng bé. Mẫu phi luôn dịu dàng hiền thục, nhưng Nguyệt di tuy mặt ôn nhu, thì phần nhiều là kiên nghị, sát phạt quyết đoán. Giống như khi gặp những kẻ áo đen, mẫu phi sẽ dốc hết sức để bảo vệ, còn Nguyệt di thì trực tiếp sát đỏ mắt, tiêu diệt sạch lũ áo đen!

 

Tạ Cảnh Hi yêu mẫu phi, nhưng cũng thích Nguyệt di. Nhìn Nguyệt di yêu thương tiểu Muỗng Nhỏ, đôi khi thằng bé kìm mà nghĩ, giá như Nguyệt di cũng thể mẫu của thì mấy!

 

Khi còn ở kinh thành, ít kế mẫu của thằng bé. Tuy phụ vương y mắt mù, nhưng Tấn Vương phủ cũng ai . Bởi cũng ít lấy lòng thằng bé, hòng gả Tấn Vương phủ.

 

Tạ Cảnh Hi nhạy cảm, ai là kẻ giả nhân giả nghĩa lấy lòng thằng bé, ai là thật lòng đối với thằng bé, thằng bé đều thể cảm nhận .

 

“Hi Nhi, con mất trí nhớ ?”

 

Lời đột ngột của Tạ Diễm khiến Tạ Cảnh Hi giật ngây .

 

Phụ... phụ vương y ư?

 

Tạ Cảnh Hi dù sớm trưởng thành đến mấy cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, đột nhiên vạch trần bí mật. Cả trái tim nhỏ đập thình thịch liên hồi, thằng bé sợ phụ vương sẽ bí mật của cho Nguyệt di, cũng dối , phụ vương sẽ trừng phạt thế nào đây?

 

“Đi thôi.” Tuy nhiên, chuyện Tạ Cảnh Hi lo lắng xảy . Tạ Diễm chỉ nắm tay thằng bé, bước về phía .

 

Phụ vương trừng phạt ?

 

Tạ Cảnh Hi chút khó tin ngẩng đầu phụ vương, thằng bé vẫn thấy những nét mặt quen thuộc, ngay cả thần sắc lạnh nhạt cũng chẳng khác gì ngày thường.

 

Phụ vương trách dối ?

 

Tạ Cảnh Hi hiểu, nhưng thằng bé cũng vô thức dẫn đường cho phụ vương ăn sáng.

 

Bữa sáng vẫn là cháo đơn giản, còn bánh bao nhân thịt, bánh nướng, và một đĩa dưa muối nhỏ.

 

Diệp phụ và nhà cũng từng lo lắng Tấn Vương ăn quen, nhưng Tạ Diễm : “So với khi chinh chiến ngày , những thứ là cực phẩm .”

 

Tấn Vương ngày thường ở Vương phủ, tự nhiên ăn cao lương mỹ vị, ngủ giường cao gối êm. Thế nhưng y cũng thể chấp nhận những thứ tầm thường, rằng khi y đ.á.n.h trận ngày , cũng từng lúc ăn đủ no, ngủ đồng hoang cỏ dại.

 

Thái độ như của Tấn Vương, tự nhiên khiến Diệp phụ và nhà cảm nhận hơn.

 

Tạ Cảnh Hi chút ăn mùi vị, thằng bé vẫn còn lo lắng sẽ phụ vương vạch trần.

 

Bên , phụ t.ử Tấn Vương ở Diệp gia thôn Đại Khê trải nghiệm cuộc sống thôn dã; bên , nam nhân mặt nạ cuối cùng vẫn thoát khỏi, rơi tay ám vệ Vương phủ. Tuy nhiên, khoảnh khắc bắt, nam nhân mặt nạ khi tự sát kịp phát tín hiệu nhiệm vụ thất bại.

 

 

Loading...