Trọng Sinh 80: Gả Nhanh Cho Đại Hán Cương Nhu Đa Cảm - Chương 516: Thật đáng thương, bị đánh đến thảm thương như vậy

Cập nhật lúc: 2025-12-15 06:51:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Song Song bước gần, theo đó xổm xuống đất, xoa xoa đầu đứa trẻ: "Đừng sợ! Cô sẽ giúp cháu, luôn đ.á.n.h như , chắc chắn nhiều vết thương đúng ? Đã , thì cho thật triệt để.

Chỉ vết thương trán của cháu thôi thì còn thể gì, còn vết thương nào khác ?"

"Có!" Trên khuôn mặt non nớt của bé ánh lên sự uất ức và những giọt nước mắt, dậy, chủ động vén áo lên, "Lưng cháu đau, là hôm qua đánh."

Thấy tình thế , Trần Châu Châu xông tới, kéo áo bé chỉnh tề , mắt đỏ ngầu trừng trừng Tần Song Song.

"Cô gì? Vô cớ kiểm tra con trai gì? Chuyện nhà chúng cần cô mặt chủ. Đây là con trai , cần cô quan tâm. Cô cút cho , cút thật xa."

Cậu bé sợ đánh, dùng sức đẩy Trần Châu Châu , trốn lưng Tần Song Song.

"Cháu cho cô xem lưng của cháu thì chứ? Đó là do cô dùng roi da quật. Cô cho cháu với bố, cho cháu với khác, giờ còn cho cháu với cô nữa ? Nếu cô , cô định đ.á.n.h c.h.ế.t cháu ?"

Roi da quật ư?

Mọi thấy câu , đồng loạt hít một lạnh, một đứa trẻ, dù nghịch ngợm đến , nào đáng dùng roi da để quật?

Đó là roi da, là cành tre.

Roi da quật đau, lớn còn chịu nổi, huống chi là một đứa trẻ.

Trần Châu Châu thật quá đáng.

"Đứa trẻ ngoan! Cháu đừng sợ. Cởi áo bông bên ngoài , cô xem cho cháu."

Tần Song Song giận dữ thẳng Trần Châu Châu, mặc kệ những lời lẽ bật xì xèo trong miệng cô , trực tiếp cởi áo ngoài của đứa trẻ, kéo áo lên, lưng bé.

Lưng bé, tựa như một vùng hoang dã cuồng phong bạo vũ tàn phá, loang lổ và thê lương.

Những vết roi da như những con rết độc ác, ngoằn ngoèo bám chặt xương sống, in sâu trong làn da non nớt.

Vết thương mới vết thương cũ chồng chéo lên , màu xanh, màu tím, màu đỏ đan xen, đơn giản thể nào nổi.

Đứa trẻ so với Nhị Bảo cũng kém là mấy, còn khá chắc nịch, ước chừng Trần Châu Châu trong chuyện ăn uống cũng bạc đãi nó.

Chỉ đầu mặt, căn bản thể nhận những vết thương nghiêm trọng như , nếu hôm nay trán va một cục u to, sẽ ai nghĩ rằng nó ngược đãi.

Tần Song Song và Lý Uyên đều là mềm lòng, thấy những vết thương , con hai đều đỏ mắt.

Tam Bảo sợ hãi "oa" oà lên: "Hu hu hu! Em trai đáng thương quá, đ.á.n.h đến t.h.ả.m thương như , chắc là đau lắm."

Những đứa trẻ nhà họ Tần cùng Đại Bảo, Nhị Bảo cũng cảm thấy em bé thật đáng thương, của nó quá nhẫn tâm, thấy tiếng của Tam Bảo, mắt chúng cũng đỏ hoe.

Mấy chị tẩu tẩu thấy, nhịn lắc đầu nghẹn ngào.

"Trời! Ôi trời ơi! Thật là đáng sợ. Đứa trẻ mới chút xíu mà, thể đ.á.n.h thành như thế ?"

"Đây là việc mà con thể ? Trẻ con còn nhỏ, nghịch ngợm tinh quái là chuyện đương nhiên, nghịch đến mấy cũng thể đ.á.n.h như , sẽ mất mạng đó."

" , nó là con , con mèo con ch.ó gì . Ra tay quá ác, trong khu từng nào ác đến ."

"..."

Trần Châu Châu thấy chuyện bại lộ, mặt khi xanh khi trắng, biện giải cảm thấy tìm lời. Trong lòng cô rõ ràng như , hôm nay dù cô nữa cũng là sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-80-ga-nhanh-cho-dai-han-cuong-nhu-da-cam/chuong-516-that-dang-thuong-bi-danh-den-tham-thuong-nhu-vay.html.]

Nhìn những vết sẹo lưng đứa trẻ, cô cũng cảm thấy đích thật tay nặng. thì ? Đánh thì đ.á.n.h , còn thể khiến những vết thương biến mất ?

cũng , Dương Thiên Hà chính là kẻ bản lĩnh gì, nếu nhờ ba cô , chức vị của căn bản thể thăng lên , chỉ thể dậm chân tại chỗ.

Sau chuyện hôm nay, lắm thì hai cũng chỉ lạnh nhạt một thời gian, căn bản thể ?

vẫn thể đ.á.n.h nữa, thằng nhãi con lớn , ghi nhớ . Đánh quá nhiều , nhỡ đợi lúc cô già, nó đ.á.n.h trả thì ?

Vân Vũ

Vất vả nuôi con trai khôn lớn, lúc già nó hiếu thuận với , còn ngược đãi , thì thật tồi tệ.

Quản Ái Trân hôm nay , ở nhà nghỉ ngơi. Lưu Thục Anh gọi điện cho bà, Tần Song Song trở về, bà lập tức từ nhà chạy sang.

Vừa bước cửa trông thấy những vết thương lưng đứa trẻ, sắc mặt lập tức tối sầm.

"Trần Châu Châu! Cô lắm đó! Là một cán bộ trong quân đội, một chiến sĩ, dám ngược đãi một đứa trẻ. Hành vi của cô quá bất nhân, chuyện thể tha thứ, báo cáo lên ba cô."

Quản Ái Trân tuy chuyện gì xảy , nhưng đứa trẻ mặt Tần Song Song, lưng đầy thương tích khiến mà ghê rợn.

Một đứa trẻ, quật roi đến như , nếu lộ ngoài, mặt mũi của quân đội cũng vứt bỏ hết.

Trần Châu Châu vẻ mặt ngượng ngùng, đối diện với Quản Ái Trân, cô thực sự dám gì. Bao nhiêu năm trôi qua, Hà Chí Quân vẫn là Sư trưởng? Ba cô vẫn là Phó Sư trưởng.

Chức vị của hai mãi động đậy, lúc Dương Thiên Hà thăng chức, Hà Chí Quân bán cho hai vợ chồng họ một chút tình cảm. Dương Thiên Hà nhiều dặn dò cô khách khí với Quản Ái Trân, nếu sự giúp đỡ của Hà Chí Quân, căn bản cách nào thăng tiến.

Lúc đó Tần Song Song , cô nghĩ cả đời sẽ gặp , nên cúi đầu nhỏ mặt Quản Ái Trân, cũng cảm thấy gì mất mặt.

Ai ngờ hôm nay ngay mặt Tần Song Song, Quản Ái Trân với như , cảm thấy mặt nóng bừng, tựa như mỗi chữ đều trở thành một cái tát, vả thẳng mặt cô .

Chuyện đến nước , cô thể khống chế nữa, việc khác xem trò thành định cục.

Đáng ghét là cô còn thể gì, nếu cô lôi con trai đến tìm Tần Song Song, thì căn bản chuyện . là tự múc đá đập chân , thật sự là quá cho cô một cái hạ mã uy.

Không ngờ tự giẫm lên mặt .

Năng lực xử lý việc của các chị tẩu tẩu nhanh, Quản Ái Trân báo cáo lên, lập tức gọi điện cho Trần Thế Quang, cũng gọi điện cho Dương Thiên Hà.

Hai cha con chồng bao lâu chạy tới, gặp Tần Song Song, họ đều ngoài ý .

"Tần lão sư! Cô về lúc nào ?" Trần Thế Quang chủ động nhiệt tình tiến lên bắt tay Tần Song Song, "Khách quý! Khách quý! Có thể trở về thăm , thật khó ."

Dương Thiên Hà gật đầu với Tần Song Song, coi như chào hỏi, thấy Trần Châu Châu và con trai cũng ở đó, chân mày nhíu , chuyện gì xảy .

Quản Ái Trân kéo đứa trẻ đến mặt Trần Thế Quang, vén áo nó lên, lộ những vết thương lưng.

Sắc mặt nghiêm trọng: "Phó Sư trưởng Trần! Ông xem con gái nhà ông Châu Châu đ.á.n.h đứa trẻ như thế nào, thật là tâm tàn thủ ác.

Trẻ con còn nhỏ, thích nghịch ngợm tinh quái, dùng cành tre nhỏ đ.á.n.h một chút, dọa nạt nó một chút thì , thứ đó đ.á.n.h chỉ tổn thương da chứ tổn thương xương.

đ.á.n.h như thế đúng, nhỡ đ.á.n.h tổn thương đứa trẻ, đ.á.n.h tàn phế nó thì ? Không nuôi thì thể nuôi, thể ngược đãi đứa trẻ đến c.h.ế.t. Nó cũng là do cha sinh , đem lòng so lòng , ai thấy mà chẳng đau lòng?"

Mặt Trần Thế Quang đen như mực, ánh mắt âm trầm chằm chằm Trần Châu Châu: "Tại con đ.á.n.h nó? Nó phạm gì?"

 

Loading...