Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
“Cút! Cút hết cho ta! Rõ ràng biết ta bị thương, chưa biết có để lại sẹo không, mà người nào người nấy lại còn ăn mặc lộng lẫy như hoa!”
Hạ Phù Dung cũng khóc, khóc thảm thiết vô cùng.
“Còn nói là muội muội của ta, rõ ràng là cố ý khiến ta càng thêm khó chịu phải không!”
Nàng ta khóc lóc đầy uất ức, gào một tiếng khiến Hạ Vũ Hân và Hạ Mạc Linh đều sững lại.
Hạ Vũ Hân lạnh lùng liếc Hạ Phù Dung một cái. Xem ra không chỉ nàng và Tam tỷ nhìn thấy phụ thân đến, mà ngay cả Đại tỷ cũng đã phát hiện.
Hóa ra hành động vừa rồi của nàng và Tam tỷ, lại thành dọn đường, làm nền cho Đại tỷ trút giận!
“Đúng là muột muột tốt… Các muội thật đúng là muội tốt của ta!”
Hạ Phù Dung tức tưởi, người co ro lại như quả cà tím héo, cuộn mình trong chăn bông, dáng vẻ đáng thương như thể cả thế giới đều bỏ rơi nàng ta.
“Đủ rồi! Hai đứa các con đúng là khiến người ta không yên lòng! Nếu không thật tâm đến thăm Đại tỷ thì lui xuống cả đi!”
Nghe Hạ Phù Dung nói vậy, Hạ Bá Nhiên mới nhận ra vấn đề.
Quả thật, Mạc Linh và Vũ Hân trang điểm còn rực rỡ hơn hoa ba phần.
Với Phù Nhi bây giờ, đó là một đòn đả kích rất lớn.
Nghĩ thông suốt điều đó, Hạ Bá Nhiên liền không còn thấy thuận mắt với Hạ Mạc Linh và Hạ Vũ Hân như trước nữa.
“Phụ thân…” Hạ Mạc Linh định giải thích, nàng không phục cách nói của Hạ Bá Nhiên.
Hạ Vũ Hân liền nhanh chân bước tới trước, đứng chắn trước mặt Hạ Mạc Linh, khẽ cúi người hành lễ:
“Phụ thân yên tâm, trước khi Đại tỷ bình phục, bọn con nhất định sẽ không đến quấy rầy Đại tỷ dưỡng thương nữa.”
Nàng lại hướng về phía Hạ Phù Dung, cúi đầu bày tỏ sự áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-bao-thu-phuc-hac-dich-nu/chuong-116-long-yeu-cai-dep.html.]
“Là Tiểu Ngũ suy nghĩ chưa chu đáo, không đủ tinh tế với Đại tỷ. Tiểu Ngũ cứ tưởng làm vậy sẽ khiến Đại tỷ vui hơn, nào ngờ lại khiến Đại tỷ thêm tức giận. Đây là lỗi của Tiểu Ngũ và Tam tỷ.”
Hạ Mạc Linh lúc đầu còn giận vì sao Hạ Vũ Hân lại chắn trước mình, nhưng nghe nàng nói xong, hai mắt liền sáng lên.
Nàng cũng lập tức phụ họa theo:
“Phụ thân, là nữ nhi và Tiểu Ngũ không hiểu chuyện. Nhưng Tiểu Ngũ mới vừa tròn tám tuổi, thật ra nên trách là trách nữ nhi. Dù lớn hơn Tiểu Ngũ, nhưng nữ nhi cũng không nghĩ đến việc này sẽ khiến Đại tỷ khó chịu.”
Nói đến đây, giọng Hạ Mạc Linh nghẹn lại, một giọt nước mắt lớn chảy xuống khóe mắt.
Thấy hai tiểu nữ nhi thành tâm nhận lỗi như vậy, Hạ Bá Nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng.
Phải rồi, tiểu nữ nhi của ông mới vừa tròn tám tuổi, biết gì được chứ?
Ngay cả Mạc Linh*, vài tháng nữa mới tròn mười ba, tính tình còn chưa định hình, sao có thể nghĩ được sâu xa đến vậy?
Cả hai đều có lòng tốt, Phù Nhi không hiểu thì thôi, làm phụ thân sao ông có thể trách nhầm?
“Phụ thân hiểu, cả hai đều có lòng tốt. Thôi, về đi.”
Hạ Bá Nhiên thở dài một tiếng, vẫn để Hạ Mạc Linh và Hạ Vũ Hân lui xuống.
Hạ Vũ Hân khẽ gật đầu, dắt tay Hạ Mạc Linh cùng rời đi.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Hạ Vũ Hân quay đầu liếc nhìn Hạ Phù Dung, cười lạnh một tiếng.
Dù không khiến hình tượng của Đại tỷ trong mắt phụ thân sụp đổ, thì nàng ta cũng đừng hòng lật ngược tình thế mà hãm hại nàng!
Hạ Phù Dung tất nhiên là hận!
Những ngày gần đây, nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Dù chuyện với Chu Khải Lương khiến nàng bị đả kích nghiêm trọng...
Nhưng Thu di nương đã nói rõ, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối.
Chỉ cần còn có Thu di nương, bà ấy nhất định sẽ giúp nàng tính toán kỹ càng, để nàng gả được cho một người chồng tốt!