Diệp Minh Hiên  trông thấy Phương Phi viện  sững sờ.
 
Dẫu thu sang, Phương Phi viện vẫn ngập tràn sắc hương, hoa cúc đua nở, quế hương ngào ngạt,   cũng phô bày sức sống, chẳng chút tàn úa. Khương Nguyên Bách vốn ưa  vẻ thanh cao, cây cỏ trong phủ phần nhiều xanh mướt, đến thu  càng thích vẻ tiêu điều đen trắng, mới  dáng thanh liêm. Bởi thế,  dọc đường  thấy cảnh phồn hoa như thế .
Ấy  mà sân của Khương Lê  náo nhiệt khác hẳn với Thủ phụ phủ. Nhìn cảnh , Diệp Minh Hiên chợt nhớ đến   đoản mệnh của , Diệp Trân Trân.
 
Diệp Trân Trân vốn là cô nương ưa náo nhiệt,  khi kết nghĩa phu thê, khuê phòng của nàng lúc nào cũng ngập tràn hương hoa chim hót. Mấy   trai nghịch ngợm thường múa kiếm trong sân,  ít  c.h.é.m gãy tan tành những khóm hoa nàng nâng niu, khiến nàng  chạy  mách phụ mẫu.
Giờ đây cảnh cũ hiện về, Diệp Minh Hiên bỗng cay cay khóe mắt. Cảnh còn đó mà   khuất non, thật khiến   xót xa đau lòng.
 
Khương Lê nhận thấy sắc mặt Diệp Minh Hiên  chút khác lạ, bèn : “Đây là nơi mẫu  tĩnh dưỡng khi xưa. Sau khi con về kinh, phu nhân  nhường  cho con. Lúc  hoa cỏ trong sân héo úa cả, Đồng Nhi và Bạch Tuyết  mất bao công sức mới vun trồng  nên hình nên dáng như bây giờ.”
Nàng gọi Quý Thục Nhiên là “phu nhân”.
Ánh mắt Diệp Minh Hiên khẽ lay động, hỏi: “Quý phu nhân đối đãi với cháu  ?”
Khương Lê  Diệp Minh Hiên, mỉm ,  đáp lời mà chỉ : “Trà  pha xong, Minh Hiên bá, mời  trong nhà   chuyện.”
 
Nàng khéo léo lảng tránh câu hỏi của Diệp Minh Hiên.
Diệp Minh Hiên và Diệp Thế Kiệt liếc  , suy nghĩ giây lát  lắc đầu, bước theo Khương Lê.
Đồng Nhi  nghiêm trang một bên,  lượt rót  cho hai .
“Không ngờ Minh Hiên bá  bất ngờ hồi kinh.” Khương Lê lên tiếng: “Thật  ngoài dự liệu của con. Bá nghĩ  mà  đến phủ con ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/89-4.html.]
Diệp Thế Kiệt khẽ ho một tiếng, : “Ta và nhị thúc  nhắc đến .”
 
Khương Lê  phủ nhận cũng chẳng khẳng định, nàng  lường ,  ngần  chuyện xảy , Thế Kiệt sớm muộn gì cũng kể với  Diệp gia về . Chỉ là  ngờ họ  đích  đến tận Yến Kinh, nhưng nàng cũng hiểu, Diệp Minh Hiên đến đây hẳn   vì , gặp    lẽ chỉ là thuận tiện.
“Quả thật, Kiệt nhi  nhắc đến con với ,  nghĩ cũng  lâu   gặp  con.” Diệp Minh Hiên thở dài, “Tính  cũng  mười năm  lẻ. A Lê, giờ trông con thật khác xưa. Chuyện của con  đều  Thế Kiệt kể cả, con  hết lòng giúp đỡ nó,  xin  mặt Kiệt nhi tạ ơn con.”
 
Khương Lê khẽ : “Đều là  một nhà cả, Minh Hiên bá đừng khách sáo.”
Lời nàng chân thành mà dịu dàng, đôi mắt trong như suối khiến    thể  tin những lời nàng   đều xuất phát từ tận đáy lòng. Diệp Minh Hiên bỗng nghẹn lời, năm xưa chính Khương Lê khinh rẻ nhà họ Diệp là phường buôn bán, nay  thản nhiên  “đều là  một nhà”. Rõ ràng là mâu thuẫn, nhưng   chẳng thể hoài nghi điều gì.
“Tổ mẫu và   vẫn mạnh khỏe chứ ạ?” Khương Lê hỏi.
 
“Người  chút yếu,” Diệp Minh Hiên đáp, “Lớn tuổi  thì đều như  cả. Lần  vốn cũng  tới Yến Kinh thăm Thế Kiệt, nhưng sức khỏe  cho phép.”
Khương Lê khẽ chau mày, Diệp lão phu nhân yếu , đây   là chuyện .
Diệp Thế Kiệt cảm thấy  chút ngượng ngùng, sức khỏe Diệp lão phu nhân suy yếu, chẳng  là từ  khi Khương Lê sỉ nhục nhà họ Diệp năm đó ? Khi , lão phu nhân đổ bệnh nặng, tổn hại nguyên khí,  còn  như xưa nữa. Mấy năm qua,   càng ngày càng yếu .
“Tổ mẫu  đến  thì thôi, nhưng  các vị thúc bá khác cũng  tới ạ?” Khương Lê hỏi. Nàng cũng  tìm hiểu qua, Khương nhị tiểu thư  ba  thúc bá. Diệp Minh Hiên là thứ hai, cha của Diệp Thế Kiệt là trưởng, còn  một   út nữa.
 
Việc  ăn ở Tương Dương  chút trục trặc,” Diệp Minh Hiên  : “Dạo  họ cũng bận rộn lắm.”
Dù Diệp Minh Hiên đang , Khương Lê vẫn thấy rõ trong mắt   chút âu lo. Cái gọi là “trục trặc”  e là chẳng đơn giản như lời  .