"Không  gì ," Khương Lê  cụp mắt xuống, khẽ : "Chỉ là mơ thấy một  quen cũ."
 
Đêm qua, nàng  mơ thấy .
 
Khác với giấc mơ ở trường đua ngựa  đó,  , Khương Lê  thấy Tiết Chiêu  giam cầm trong một nơi tựa như ngục tối. Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, lính canh   đều hung dữ như quỷ  xoa.
 
Hắn  đầy máu,  treo ngược trong một gian phòng giam. Khương Lê   đến gần , nhưng  song sắt ngăn cách. Nàng gọi tên , nhưng   hề nhúc nhích, sống c.h.ế.t   nàng   .
 
Rồi bỗng , những kẻ lạ mặt bắt đầu tra tấn . Chúng dùng thanh sắt nung đỏ dí lên da thịt ,   tưới nước muối ớt lên  . Hắn kêu gào thảm thiết, lòng nàng đau như cắt, nhưng chẳng thể  gì để chạm  . Mãi cho đến khi nha  đánh thức, nàng mới  đó chỉ là một cơn ác mộng.
 
Trong lòng nàng  khỏi dấy lên nỗi hoang mang, tại   mộng thấy Tiết Chiêu? Tương truyền    khuất về đêm sẽ báo mộng  nhà, nhưng vì  Tiết Chiêu  để nàng thấy những điều đó trong mộng? Đó là nơi nào, chẳng lẽ là địa ngục  ?  một thiếu niên như Tiết Chiêu,  từng  điều sai trái, nhiệt thành ngay thẳng,   chính trực dũng cảm, dù thế nào cũng  đáng  đày xuống địa ngục?
 
Nhìn Tiết Chiêu mà bản   bất lực, cảm giác đó còn đau khổ hơn cái chết.
 
Tuy chỉ là một giấc mộng, Khương Lê vẫn khó lòng nguôi ngoai, thêm  đó hôm nay trời  mưa dầm dề,      ảnh hưởng  , nàng    gì, chỉ lặng lẽ chìm  trầm mặc.
 
Nỗi trầm mặc của Khương Lê  qua  mắt những nha  trong Phương Phi Viện, Đồng Nhi và Bạch Tuyết cũng  rõ nguyên do, nhưng thấy Khương Lê     phiền,   đành im lặng  việc của .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-chi-khuong-le/chuong-76-5.html.]
Buổi chiều, Thúy Ngọc -  hầu bên cạnh Khương lão phu nhân ghé qua Phương Phi Viện,  với Khương Lê rằng lão phu nhân  việc quan trọng  căn dặn, mời nàng đến Vãn Phượng Đường. Khương Lê    trở về phòng  y phục. Nhân lúc đó, Bạch Tuyết hỏi: "Không  lão phu nhân tìm tiểu thư  việc gì?"
 
"Cái  còn cần hỏi ?" Đồng Nhi  giúp Khương Lê khoác áo choàng  : "Chắc chắn là vì chuyện yến tiệc trong cung . Ngày mai là cung yến, tiểu thư nhà   chỉ  tham dự mà còn  bệ hạ ban thưởng, vinh dự lớn như , lão phu nhân ắt sẽ dặn dò tỉ mỉ để tránh xảy  sai sót.  mà," Đồng Nhi khẽ hừ một tiếng: "Từ khi theo tiểu thư về kinh,   từng thấy tiểu thư xảy  sai sót gì, chi bằng lo lắng cho Tam tiểu thư bọn họ thì hơn..."
 
Đồng Nhi vốn  chút bướng bỉnh,  lẽ do sống ở chốn núi rừng  lâu. Lời  của nàng khiến Khương Lê bật , mây mù u ám trong lòng nàng cũng vì thế mà tan  đôi chút.
 
Thấy Khương Lê  mỉm , Đồng Nhi và Bạch Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm. Khương Lê : " , lão phu nhân gọi  đến chắc chắn là vì chuyện cung yến, chúng  qua đó thôi."
 
Lúc  trong Vãn Phượng Đường, ngoài Khương Lê , nữ quyến của cả ba phòng đều  tề tựu đông đủ. Khương Nguyên Bách là đương kim thủ phụ, Khương Nguyên Bình là tam phẩm thông chính sứ, Khương Nguyên Hưng tuy chỉ là một giáo thư, nhưng nhờ  hai vị  trưởng như , cũng  thể tham dự cung yến. Cung yến là đại sự, đại diện cho thể diện của Khương gia, lão phu nhân tất nhiên  dặn dò   cẩn thận.
 
Những việc  cũng  dặn dò gần xong, năm nào cũng , nhưng vì năm nay Khương Lê cũng sẽ tham dự nên lão phu nhân  dặn dò riêng nàng thêm một  nữa. Trong lúc chờ Khương Lê đến, Lư thị  lẽ thấy buồn chán nên hỏi Quý Thục Nhiên: "Đại tẩu,   hôn sự của Ấu Dao và Chu thế tử  định ngày   ?"
 
Lời  dứt, sắc mặt   trong phòng đều  đổi. Khương lão phu nhân vẫn điềm nhiên  đổi sắc, nhưng mấy  nhà tam phòng  tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng là  đầu tiên   tin .
 
Quý Thục Nhiên mỉm  dịu dàng: "Muội  quả là nhanh nhạy,  sai, mấy hôm   và phu nhân Ninh Viễn Hầu  bàn bạc, phu nhân cho rằng Ấu Dao  đến tuổi cập kê,  thể thành  sớm, mùa đông năm  là  nhất."
 
Mùa đông năm , Khương Ấu Dao cũng gần mười sáu tuổi . Nghe , hai má Khương Ấu Dao ửng hồng. Vì hôn sự của nàng và Chu Ngạn Bang   công khai nên  cần  giữ kẽ, nàng chỉ e thẹn cúi đầu,   gì.