TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-02-11 07:53:13
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai liếc mắt , ngờ Triệu Giới phản ứng lãnh đạm như .
Một cô nương mặc xiêm y màu đào cong môi nhẹ, giọng điệu mềm nhũn : “Bẩm Điện hạ, là Hoàng Hậu Nương Nương lệnh tỷ chúng thần tới hầu hạ ngài. Thần gọi là Liễu Khương, nàng gọi là Diệp Mi, chúng thần đều là vũ nữ do Thu ma ma bên cạnh Hoàng Hậu Nương Nương dạy bảo…”
Nói xong , cũng thấy Triệu Giới bất kỳ phản ứng nào.
Liễu Khương dũng cảm ngẩng đầu , ánh nến trong phòng hiểu lý lẽ, khiến nàng cố gắng lắm mới thấy rõ dung mạo Triệu Giới. Chỉ thấy hai gò má tuấn, lông mày nhíu , đôi mắt đen thâm thúy bất kỳ cảm xúc nào, mà khiến dễ rơi mê trầm luân. Nhìn xuống chút nữa, bả vai rộng lớn, cánh tay lực, hai bắp chân đang ở mắt nàng … Nếu thể một nam nhân như yêu thương, sẽ vui vẻ tới thế nào, cho dù chỉ là một đêm, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Liễu khương còn kịp thu hồi ánh mắt, liền thấy thanh âm lạnh băng tàn nhẫn vang lên đỉnh đầu: “Nhìn đủ ?”
Nàng cứng đờ , vội vàng cúi nhận sai: “Điện hạ thứ tội, Liễu Khương vô lễ…”
Lời còn dứt, sắc mặt Triệu Giới đổi cắt đứt lời nàng : “Ra ngoài, bất kể là ai lệnh các ngươi tới, đến từ thì về chỗ đó”.
Sắc mặt Liễu Khương trắng nhợt, thấp thỏm lo âu hỏi: "Phải chăng Liễu Khương cho điện hạ mất hứng? Nếu điện hạ phạt, bằng phạt Liễu Khương…”
Diệp Mi ở bên cạnh thấy sắc mặt Triệu Giới càng lúc càng lạnh, nhất thời ngăn cản lời của Liễu Khương, miễn cưỡng giải thích một tiếng: "Điện hạ bớt giận, tính tình Liễu Khương ngay thẳng, nếu chỗ nào khiến điện hạ tức giận, xin ngài đại nhân đại lượng, nên chắp nhặt với nàng …” Nói xong ngừng một chút, khẩn thiết : ‘Hoàng Hậu Nương Nương lệnh cho chúng nô tỳ tới hầu hạ điện hạ, nếu ngày đầu tiên điện hạ liền đuổi chúng nô tỳ về, nương nương nhất định cho rằng nô tỳ hầu hạ chu đáo, sẽ trừng phạt nặng…”
Triệu Giới hai tới rối tung rối mù, tâm tình bực bội, liền nhíu mi : “Có quan hệ gì với bổn vương?”
Diệp Mi dừng , kinh ngạc ngẩng đầu , lẽ nàng đoán Triệu Giới là vô tình như .
Triệu Giới tâm tình chào hỏi bọn họ, gọi Chu Cảnh tới, sắc mặt vui hỏi: “Là ai cho hai bọn họ trong phủ, là ai an bài cho bọn họ phòng bổn vương?”
Chu Cảnh hai cô nương sắc mặt trắng bệch đang quỳ đất, cúi ôm quyền : “Bẩm Vương gia, là đại quản sự của Vương Phủ Lục Thái Bình”.
Phủ Tĩnh Vương tổng cộng hai quản sự, một là Lục Thái Bình, một là Từ Thiên Ninh. Lục Thái Bình là sử xự, việc thỏa, miệng lưỡi cũng ngọt, trụ vững chức vụ quản sự ba năm. Hôm nay an bài hai cô nương phòng, vốn tưởng thể khiến Triệu Giới vui vẻ, nghĩ tới vỗ m.ô.n.g ngựa, còn khiến Triệu Giới mất hứng, chọc nghịch lân của .
Triệu Giới nhíu mày : "Tự chủ trương, phạt nửa năm lương bổng, đuổi khỏi vương phủ." Chu Cảnh gật đầu xác nhận.
Liễu Khương và Diệp Mi càng thêm sợ hãi, ngay cả quản sự cũng phạt, xem Tĩnh Vương Điện Hạ vui… Các nàng gì chứ? Chẳng lẽ thật sự đuổi về cung ?
Quả nhiên, ánh mắt Triệu Giới hai đất, lấy tay chỉ, môi mỏng khẽ : “Về phần các ngươi… là tự rời , đợi bản vương đuổi các ngươi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-119.html.]
Hai , cũng coi như là mắt, quỳ xuống dập đầu : “Tạ điện hạ khai ân… Tự chúng nô tỳ rời ”.
Hai đỡ khỏi phòng, cũng dám nghĩ gì khác nữa.
Chu Cảnh theo sát bọn họ , cuối cùng trong phòng cũng trở nên thanh tịnh, nhưng Triệu Giới buồn ngủ nữa.
Hắn ngửa , đầu gối lên chiếc gối vải dệt thêu kim, một tay kê gáy, một tay đặt bụng, đôi mắt phượng trong bóng tối phá lệ thâm trầm âm u, đang nghĩ gì. Triệu Giới từ từ nhắm mắt , chỉ cảm thấy bản đang ngâm trong khe nước lạnh buốt, nước nhẹ nhàng chậm chạp chảy qua , cảm giác ẩm ướt trơn trượt, giống như bàn tay thiếu nữ lướt qua.
Hình ảnh chuyển một cái, vùng thảo nguyên rộng lớn, phía là chiến trường hào hùng, âm thanh c.h.é.m g.i.ế.c vọng rõ ràng, thậm chí còn thể ngửi thấy mùi m.á.u ngập tràn trong thở. một tiểu cô nương yêu kiều đang , gương mặt nàng tinh xảo, băng cơ ngọc cốt, một đôi tay mềm mại xương để n.g.ự.c , ngừng trêu chọc .
Hô hấp Triệu Giới ngày càng nặng, chiến tranh và nữ nhân kích thích m.á.u huyết ẩn sâu trong lòng . Hai tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, dùng sức đè nàng , hận thể nhập một với nàng. Tiểu cô nương yêu kiều gọi một tiếng, cúi ngã , hai tay quấn lấy cổ , ghé bên tai nũng: “Đại ca ca, đau…”
Triệu Giới dùng sức mở mắt , mắt là một mảnh tối đen.
Trời còn sáng, bóng đêm vẫn đang bao trùm ngoài cửa sổ, ban đêm yên tĩnh, chỉ hô hấp của ngày càng nặng.
Tiếng nũng mãi quanh quẩn trong tai , thật lâu cũng thể tiêu tán. Bàn tay nắm xuống, nghĩ tới gương mặt mềm mại của tiểu cô nương, kéo dài động tác trong mộng .
Hắn quá khát vọng nàng, thế cho nên ngay cả trong mộng cũng tràn ngập hình ảnh của nàng.
Màn che rũ xuống, quang cảnh bên trong, thấy âm thanh gì. Khoảng một chén , giọng Triệu Giới khàn khàn thì thầm: “A La…”
*** *** ***
Sáng sớm hôm , Triệu Giới dậy rửa mặt, vẻ mặt nhẹ nhàng, cũng gì khác thường.
Dùng xong bữa sáng, quá nửa ngày, quả nhiên nhận ý chỉ của Trần Hoàng Hậu, lệnh cho lập tức cung một chuyến.
Triệu Giới thường phục màu tối thêu hoa văn trúc xanh, cưỡi ngựa mà xe ngựa Vương phủ nắp màu xanh cung. Đến cửa Điện Chiêu Dương, còn , liền cảm thấy khí âm u. Cánh môi cong lên, bước nội điện, quả nhiên thấy Trần Hoàng Hậu đang giường La Hán, mặt đổi sắc, đang uống .
Nhìn thấy Triệu Giới bước , Trần Hoàng Hậu để chén nhỏ họa tiết hoa sen xuống, thản nhiên : “Ngồi xuống ”.
Triệu Giới cởi áo choàng, đối diện bà.