Lương Ngọc Dung bên cạnh, tươi xán lạn, hiển nhiên tâm tình .
Loại tình huống Ngụy La thể ba chữ “Không hoan nghênh”, nàng gật nhẹ đầu, dối lòng : “Sao thể? Đại ca ca với bọn , tất nhiên là hoan nghênh ”.
Nói xong nàng suy nghĩ một lát, : “Cũng còn sớm nữa, chúng thôi”.
Đoàn về phía miếu, rừng đào cách Thiên Phật Tự xa, mỗi chỉ dẫn theo một nha hoặc hầu cùng .
Ngụy La phía , bóng lưng Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn mà rơi trầm tư.
Lương Ngọc Dung là tiểu cô nương ăn , tính tình hoạt bát, cùng nàng ở một chỗ sẽ lo buồn chán. Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn thật sự bù trừ cho , một hoạt bát, một ôn hòa yên tĩnh. Lúc nàng chuyện, Ngụy Thường Dẫn ở một bên yên lặng lắng , hình ảnh thật hài hòa.
Nếu hai họ định kết quả gì, thật sự là một cặp xứng đôi. Ngụy La nhớ đến kết cục đời .
Lúc đó nàng mới trở về Phủ Anh Quốc Công nhận , Đỗ Thị và Ngụy Tranh đuổi , dám phủ, đành núp ở góc cửa bên chờ Ngụy Côn trở về. Sau đó, nàng đợi Ngụy Côn, thấy Lương Ngọc Dung.
Khi đó Lương Ngọc Dung phu thê Bình Viễn Hầu bức bách, cùng khác định hôn, nhưng trong lòng nàng bỏ Ngụy Thường Dẫn, liền tới Phủ Anh Quốc Công gặp một . Ngụy Thường Dẫn xuất hiện, nàng cố chấp quật cường bên cửa, lặng lẽ rơi lệ. Lương Ngọc Dung , mãi, đại khái là quá tuyệt vọng, cuối cùng co xổm đất mà , thể ngừng run rẩy. Một bình thường vui vẻ như , khi đó còn , chỉ còn c.h.ế.t lặng, trống rỗng và tuyệt vọng.
Cuối cùng Lương Ngọc Dung đợi Ngụy Thường Dẫn, lúc trời tối đen thì của Phủ Bình Viễn Hầu dẫn về.
Nếu đời bọn họ cũng kết cục như , Ngụy La gì cũng thể để cho hai họ yêu .
*** *** ***
Đi cửa Thiên Phật Tự là một đường nhỏ xuống núi. Hai bên đường là cây bụi gai che kín, chỉ còn con đường mòn nhỏ ở giữa để . Cũng may đường coi như bằng phẳng, cũng hẹp lắm, hai sóng vai cũng .
Dọc theo đường Ngụy La đều kéo tay Lương Ngọc Dung, để nàng tiếp xúc với Ngụy Thường Dẫn. cũng may Lương Ngọc Dung nghi ngờ gì, đoạn đường coi như trót lọt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-132.html.]
Khoảng nửa canh giờ trôi qua, phóng tầm mắt xa là một mảnh rừng, hoa đào nơi đó đang nở rộ sáng cả một trời, cánh hoa trắng mịn, màu sắc diễm lệ, thì giống như một bức tranh thiên nhiên đậm màu. Lúc bọn họ tới gần, đắm giữa rừng hoa đào, cánh hoa theo gió bay lả tả, quẩn quanh tới mặt họ, từng đợt hương cũng nương theo đó tỏa xung quanh.
Một mảnh hoa đào rơi đỉnh đầu Ngụy La, Thường Hoằng đưa tay nàng lấy xuống, hỏi: “A La, tỷ thoải mái ?”
Sắc mặt nàng , cánh môi trắng bệch, giống như đang âm thầm chịu đựng nỗi thống khổ lớn.
Ngụy La thật sự khỏe cho lắm, nàng tự đánh giá cao bản , hôm nay là ngày đầu quý thủy, thể thật sự yếu ớt. Buổi sáng đoạn đường núi dài như , lúc nãy xuống núi thật sự tiêu hao nhiều sức lực, khiến nàng mệt mỏi kiệt sức, còn chút sức nào. Không những như thế, bụng nàng còn đau đến chết. Ngụy La nức nở nghẹn ngào một tiếng, kêu Kim Lũ đỡ đình nhỏ đằng : “Ta chút mệt…Ngồi ở chỗ nghỉ ngơi một chút !”
Có điều bộ dạng Ngụy La đơn giản chỉ là “Hơi mệt”, nàng ghế đá trong đình, đầu cúi gằm, bộ dáng vui.
Ngụy Thường Hoằng khẩn trương tới, hỏi: “Thật sự là chỉ mệt ? Tỷ chỗ nào thoải mái ?”
Ngụy La gật đầu, nhắm mắt nhỏ: “Thật… chơi với Thường Dẫn ca ca , tỷ đây một lát là ”.
Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, : "Tỷ thoải mái, ở đây với tỷ”.
Có điều đây là loại chuyện riêng tư của nữ nhân, nàng thể để chứ! Ngụy La kiên quyết đuổi Ngụy Thường Hoằng ngoài, còn cách nào khác, đành cẩn thận chậm rãi rời .
Trong đình chỉ còn nàng, Kim Lũ quan tâm hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ mang theo gừng, ngài uống một chén cho đỡ lạnh ? Trên núi lạnh, hoặc là hàn khí nên mới đau bụng”.
Kim Lũ xong, thấy Ngụy La phản đối, liền lấy một cặp lồng đựng thức ăn sơn đỏ chạm khắc tranh hoa văn tùng trúc mai, mở , lấy chén khắc hoa hồng đựng gừng nóng bên trong , bưng tới mặt nàng: “Vẫn còn nóng lắm, tiểu thư uống !”
Lúc Ngụy La cũng thể gì khác, thể mới tới liền kêu về, huống gì còn lên núi , nàng nghĩ thấy thích . Ngụy La nhận chén , uống từng chút một, đó rũ bàn, một tay ôm bụng, một tay kê đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lúc đó, Lương Ngọc Dung qua đình hai xem Ngụy La, thấy tình trạng nàng cũng quấy rầy. Chuyện như ai cũng giúp , đầu năm nay Lương Ngọc Dung cũng quý thủy, một nàng chú ý lạnh, cũng đau như , vì thế thật sự là cảm động lây, đồng tình với Ngụy La.
Sau khi Ngụy La uống gừng xong thể cũng ấm hơn, đau đớn cũng giảm bớt, ngay từ đầu đừng để lạnh. Nàng nhắm mắt , nhớ tới lát nữa còn ngoài, đột nhiên một bàn tay ấm áp sờ trán nàng, thử nhiệt độ trán.
Bàn tay đó thon dài cường tráng, là tay nam nhân. Ngụy La cho là Ngụy Thường Hoằng, nhẹ nhàng “Ngô” một tiếng, dúi đầu khuỷu tay, giọng mềm mại : “Thường Hoằng, đừng động… Tỷ khó chịu”.