Ngụy Côn lạnh lùng : “Ngươi cho rằng Tứ tiểu thư là đồ ngốc, cho rằng là đồ ngốc?” Một câu đơn giản khiến Đậu ma ma thể gì .
Ngụy Côn : “Người thị vệ quan hệ thế nào với các ? Vì hãm hại các ? A La nếu cứu , hôm nay còn thể trở về !”
Đậu ma ma thể gì, bỗng nhiên quỳ mặt đất, thất thanh rống: “Lão gia nếu tin thể cho tới Hộ Quốc tự tìm xem. Chỗ đó kẻ buôn như nha … nếu tìm , cầu lão gia trả trong sạch cho phu nhân!”
Đậu ma ma sở dĩ dám như , là bởi vì đó chuẩn .
Đỗ thị cho phu thê Ngô Chu một tiền nhỏ, để bọn họ rời thành Thịnh Kinh, rời huyện Liễu Lâm, bao giờ trở về nữa. Thương vụ Ngô Chu thành, A La rạch mặt, vốn là từ bỏ, nhưng thấy bạc Đỗ thị đưa đủ cho bọn họ sống mà gì ba đến năm nam nên hùng hổ đồng ý. Bởi Đậu ma ma mới thể an tâm; một lúc lâu như , phu thê Ngô Chu khẳng định xa, Ngụy Côn cho dù tìm cũng tìm .
“Được… Tốt!” Ngụy Côn phẫn nộ gật đầu, gọi tám gã thị vệ của Tùng Viên, chỉ Kim Lũ đang quỳ đất : “Các ngươi mang theo nàng Hộ Quốc tự, theo yêu cầu của nàng tìm . Nếu hôm nay tìm cũng cần trở về!”
Thị vệ của Phủ Anh Quốc Công đều huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi đều là tinh , việc hiệu quả. Bọn họ nhất tề ứng thanh, theo Kim Lũ ngoài.
*** *** ***
Bọn thị vệ cửa, lưng liền hai vị phụ nhân từ ngoài cửa .
Đi đằng là Tam phu nhân Liễu thị, tóc búi mây , hai bên dùng trâm vàng hình lá trúc và ve, tay đeo vòng ngọc xanh biếc. Nàng mặc sam tử đậm nét Phương Đông, ăn diện vẻ phô trương, nhưng thập phần ăn khớp với tính tình bản . Liễu thị cửa liền kinh ngạc: “A” một tiếng: “Chuyện gì ?
Động tĩnh lớn như , Ngũ sai gì ? Chuyện gì khiến Ngũ tức giận như ?”
Đi phía Tam phu nhân là Tứ phu nhân Tần thị. So với Liễu thị, Tần thị đơn giản hơn nhiều, búi tóc chỉ dùng trâm hoa mai hồ điệp bằng vàng, xiêm y cũng chỉ dùng gấm Tô Châu thêu hoa mẫu đơn; dung mạo thanh tú, khí chất ôn hòa.
Khi mới về phủ, Đỗ thị nháy mắt hiệu cho Ngưng Tuyết, chính là nàng mời Tam phu nhân tới thuyết khách. Ngưng Tuyết đến Lệ Viên của Tam phòng, phát hiện Tứ phu nhân cũng đang ở đây, cho nên liền mời hai cùng tới.
Phủ Anh Quốc Công 5 vị lão gia, ba cô nãi nãi. Cô nãi nãi đều gả ngoài, ngày lễ tết mới thể trở về. Còn 5 vị lão gia: Đại lão gia, Tam lão gia và Ngũ lão gia là đích tử, Nhị lão gia cùng Tứ lão gia là thứ tử. Anh Quốc Công quyền cao chức trọng, cho dù Nhị lão gia và Tứ lão gia là thứ tử, thú nàng dâu cửa cũng thua kém. Nhà đẻ của Tứ phu nhân là Phủ An Lăng Hầu, nàng là đích ấu nữ (2); tiểu thư của Phủ An Lăng Hầu ở thành Thịnh Kinh nổi danh dịu dàng, hiền lương, khí chất thanh cao; mối hôn sự Tứ lão gia coi như với cao.
Sau khi thành , Tứ lão gia và Tứ phu nhân như chim liền cành, ngày ngày trôi qua viên mãn. Tần thị liên tục sinh ba nhi tử, vẫn luôn một nữ hài, đáng tiếc đợi mãi vẫn thấy. Bởi vì Tứ lão gia Ngụy Yến và Ngụy Côn cùng giữ chức vụ ở Hàn Lâm Viện, hai phòng cũng vì thế mà thiết, cho nên Tần thị cũng thường qua thăm Ngụy La. Bà thật thích tiểu cô nương như Ngụy La, linh hoạt, cơ trí, xinh … Ngụy La là tiểu tiên nữ trời cũng đủ. Hơn nữa Ngụy La ruột, Tần thị đối với nàng vì thế càng thêm yêu thương.
Trong Phủ Anh Quốc Công vài vị phu nhân, cũng chỉ Tứ phu nhân là tâm ý đối với A La.
Ngụy La giấu mặt ở vách ngăn, thấy Tần thị tới, vội đẩy tấm bình phong , giang tay chạy tới mặt Tần thị, đôi tay nhỏ bé kéo kéo áo, nũng: “Tứ bá mẫu, ôm con!”
Tần thị ôm nàng lòng, chỉ chỉ cái mũi nhỏ vểnh cao: “Sao A La cũng ở trong ? Thân thể con hơn ? Hôm qua Tứ bá mẫu về nhà đẻ, thăm con , con trách Tứ bá mẫu chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-14.html.]
A La ở hõm cổ nàng cọ cọ, đầu liền thấy Đỗ thị đang trừng mắt . Ngụy La chôn đầu, ở chỗ khác thấy, khóe miệng khẽ cong, hai tay mảnh khảnh ôm Tần thị càng chặt hơn: “A La … Tứ bá mẫu, A La sợ!”
Tần thị hiểu: “Sao ? A La sợ cái gì?”
A La rầu rĩ, tiểu cô nương chút nhát gan, dựa sát Tần thị như đang cực kì bất an: “Sợ phu nhân…”
Phu nhân?
Tần thị đang nghi hoặc thấy Đỗ thị tức giận hét: “A La!”
Tiểu cô nương trong n.g.ự.c Tần thị co quắp , run rẩy. Lúc Tần thị mới “phu nhân” trong miệng Ngụy La là đang tới Ngũ phu nhân.
A La kêu bà là mẫu ? Sao sửa xưng hô?
Tần thị Ngụy Côn, Ngụy Côn mặc dù nhắc , nhưng vẫn đem chuyện hôm nay một .
Tần thị và Liễu thị mới chuyện như xảy ; Tần thị chút khiếp sợ, ánh mắt Đỗ thị cũng đổi. Ngược , Liễu thị lúc phát huy bản tính e sợ thiên hạ loạn của , : “Ngũ thể dễ dàng tin lời hạ nhân chứ! Vạn nhất nha rắp tâm bất lương, ý định hãi hại Ngũ thì ?”
Kim Lũ chỉ là một nha , nàng hãm hại Đỗ thị thì gì chứ?
Ngụy Côn nhiều lời, nhờ vả Tần thị ôm Ngụy La về phòng. Ông Ngụy La ở đây mấy thứ dơ bẩn, tâm linh của nàng vấy bẩn.
Hai canh giờ , thị vệ ngoài tìm trở về; hơn nữa còn mang theo phu thê Ngô Chu và Vương thị cùng về.
Vừa Ngô Chu và Vương thị dẫn về, Đậu ma ma mềm nhũn, sấp đất, thể dậy nổi.
Không bà cho họ tiền để ? Làm bọn thị vệ còn tìm thấy ?
Ngụy Côn thấy phản ứng của Đậu ma ma, đại khái cũng đoán chuyện, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo. Ông hỏi thị vệ; “Người ?”
Một tên thị vệ quỳ gối, ôm quyền : “Bẩm lão gia, hai đang ở ngoài viện, dám . Thuộc hạ lục soát họ, phát hiện vài thứ, thỉnh lão gia xem!”
Ngụy Côn gật đầu, để mang tới.
Đậu ma ma và Đỗ thị mơ hồ đoán là vật gì, hai liếc , chỉ cảm thấy tân chân lạnh lẽo.