Hắn tiến lên, cắm nhẹ cây trâm tóc mai mới búi của nàng, , bướm cây trâm rườm rà mỹ lệ, lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đúng là mắt: “Cây trâm là bản vương sai ngoài cung chế tạo, tổng cộng hai cái, một cái tặng cho Lưu Ly coi như lễ vật, một cái giữ tặng cho ”.
Ngụy La khỏi kinh ngạc, khoan tặng trâm cho nàng thích hợp , chỉ cây trâm tinh xảo hơn nhiều so với cái của Lưu Ly, mà đem tặng cho nàng. Thiên vị rõ ràng như , thật chứ?
Ngụy La hỏi: “Ca ca đến, là vì đưa cây trâm ?”
Đuôi mày Triệu Giới nhếch lên, khẽ : “Nếu thì là vì cái gì?” Hắn xong, thấy sắc mặt tiểu cô nương chút cổ quái, nhịn trêu chọc nàng: “Bản vương vốn dĩ mấy ngày tìm cơ hội tặng cho , đáng tiếc vẫn luôn tránh , đưa cũng cách nào, đành trốn ở chỗ mà chờ, chờ lúc xiêm y thì xuất hiện”.
Gò má Ngụy La phiếm hồng, là bởi vì Triệu Giới tới việc nàng xiêm y, là vì nàng trốn . Ngụy La lấy trâm xuống, mím môi : “Sao Tĩnh Vương ca ca tặng cái ? Muội , vẫn là Đại ca ca cầm về ”.
Triệu Giới cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, cúi đối mặt với nàng, mắt đối mắt, mũi đối mũi: “Vì cần?”
Ngụy La cây ngay sợ c.h.ế.t : “Vô công bất hưởng lộc”.
Triệu Giới khàn giọng một cái, chọt chọt mũi nàng : “Ai công? Mấy ngày qua vì Lưu Ly trong cung, chẳng lẽ công lao ?
Ngụy La suy nghĩ một chút, vẫn là nguyện ý tiếp nhận: “Đó là chuyện giữa và Lưu Ly, cùng Đại ca ca…”
Có quan hệ gì chứ?
Triệu Giới ngắt lời nàng, "Bản vương là ca ca của Lưu Ly, tất nhiên sẽ nàng cảm ơn ”.
Được … Lý do miễn cưỡng thể chấp nhận, Ngụy La nàng so đo với . Ngụy La giãy cổ tay: “Vậy ca ca thả …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-150.html.]
Bọn họ đang chuyện, cung nữ tấm bình phong chờ một lúc lâu cũng thấy nàng , nhịn gần gọi một tiếng: “Ngụy Tứ tiểu thư, ngài xiêm y xong ? Hoàng Hậu Nương Nương đang chờ ngài”.
Ngụy La lập tức im lặng, mắt hạnh tròn vo Triệu Giới, môi hồng nhếch lên, ý bảo im lặng rời .
Triệu Giới chẳng những rời , ngược đụng lên môi nàng một cái. Hắn buông nàng , thấy vẻ mặt kinh ngạc của tiểu cô nương, tức giận dám lên tiếng, thật đáng yêu. Triệu Giới nhịn cúi đầu cắn môi nhỏ của nàng, ngậm trong miệng mà mút hai cái, vẫn chút thỏa mãn.
Không chỉ hai câu thôi ? Bây giờ hôn nàng là tính gì?
Ngụy La nhíu mày, đang chuẩn mở miệng cắn Triệu Giới, dậy, buông nàng .
Ngoài tấm bình phong truyền tới tiếng bước chân, thanh âm hình như chỉ của một . Giọng của cung nữ vang lên nữa, cũng với nàng: “Tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương”.
Trần Hoàng Hậu và phu nhân Trấn Quốc Công cùng tới, hỏi: “A La, xong xiêm y . Bản cung qua một chút”.
Cung nữ lắc đầu : “Nô tì mới hỏi qua, Ngụy Tứ tiểu thư trả lời, chắc còn xong”.
Trần Hoàng Hậu bên trong chỉ Ngụy La, nhịn cung nữ một cái, hài lòng hỏi: “Sao ngươi hầu hạ? Đứng lỳ ở đây trang trí ?”
Cung nữ thấy Hoàng Hậu tức giận, liền quỳ xuống ngừng nhận : “Là nô tỳ sơ suất, nương nương thứ tội, nô tỳ hầu hạ Ngụy tiểu thư…”
Trần Hoàng Hậu xua tay : “Thôi, để bản cung tự xem ”.
Nói xong, Trần Hoàng Hậu cất bước vòng qua tấm bình phong.