TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-02-12 08:23:38
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm đó, Triệu Giới đưa Ngụy La về Phủ Anh Quốc Công, vô cùng quy củ. Hai xe ngựa, chỉ thể nàng, ôm thể mềm mại của nàng lòng cũng .

Tâm tình Ngụy La ngược , về đến nhà liền chính phòng chào hỏi Ngụy Côn một tiếng, tìm Ngụy Thường Hoằng vài lời.

Ngụy Côn và Thường Hoằng thấy Ngụy La mãi về, vốn chút lo lắng, nếu rõ Ngụy La cung, khẳng định là sai tìm nàng. Bây giờ thấy nàng bình yên trở về, hai đều yên lòng, hỏi nàng về muộn như .

Ngụy La cái đôn tròn bằng gỗ cổ chân răng cưa, mặt đổi sắc tim đập loạn : “Tâm tình Lưu Ly , bồi nàng một lát, nhân tiện dùng bữa tối ở Thần Hoa Điện luôn”.

Ngụy Thường Hoằng văn án sơn son khảm trai và ngà voi, mặt bày một quyển sách, là <Tả truyện> mà Tiết dạy hôm nay. Hắn vốn thông minh, học cũng nhanh hơn khác, khác mười lăm mười sáu tuổi mới niệm thư, mười ba tuổi gần như học thuộc Thập tam kinh, bây giờ chẳng qua chỉ là ôn một .

Ngụy Thường Hoằng , nghi ngờ gì, dậy lấy một vật từ tủ xuống, đưa tới mặt nàng: “Lúc chạng vạng đường, mua đường nhĩ đóa và kẹo vừng , nhớ mấy hôm tỷ ăn, hôm nay may thấy, liền mua cho tỷ…”

Ngụy La nhận lấy, khỏi cảm động: “Tỷ chỉ thuận miệng thôi…”

Mấy hôm nàng đột nhiên ăn ngọt, thuận miệng ăn đường nhĩ đóa và kẹo vừng, chính nàng cũng quên, nghĩ tới vẫn còn nhớ trong lòng. Ngụy La đặt giấy dầu mở ở bàn, lấy một miếng đường nhĩ đóa cho miệng, thật ngọt, mềm. Nàng cầm một cái đút cho Thường Hoằng: “Ăn ngon, cũng ăn một cái ”.

Thường Hoằng mở miệng, ngậm miếng đường trong tay nàng, nhai nhai, đang chuẩn gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng vành tai nàng, chằm chằm.

Ngụy La ánh mắt Thường Hoằng như thế liền khó hiểu, hỏi: “Sao ? Đệ đang cái gì?”

Ánh mắt Thường Hoằng khẽ đảo, đưa tay nhéo thùy tai Ngụy La, mặt đổi : “Ở đây một dấu răng”. Rồi chợt ngẩng đầu nàng: “A La, là ai cắn ?”

Ngụy La vô thức cứng đờ, đường ngậm trong miệng cũng quên nhai. Nàng đương nhiên rõ ai cắn, buổi tối lúc ở hậu điện Thần Hoa Điện, Triệu Giới cắn lên tai nàng vài cái, lúc đó nàng để ý, tưởng qua một lúc sẽ tan , nghĩ vẫn còn dấu vết! lúc Triệu Giới cắn nàng cũng thấy quá đau mà!

Ngụy La trong lòng kinh ngạc nhưng mặt giả vờ bày bộ dạng bình tĩnh, che tai , nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Cái , tỷ giỡn với Lưu Ly… Tỷ giỡn với nàng vài câu, nàng tức giận, liền cắn tai tỷ một cái”.

Bây giờ chỉ thể xin Lưu Ly, nàng thể khai Triệu Giới … Nếu khai , Thường Hoằng còn lập tức chạy tới Phủ Tĩnh Vương tìm Triệu Giới tính sổ!

Ngụy Thường Hoằng xong, vẻ mặt cứng đờ, liền chút mất hứng: “Tỷ đùa giỡn thì nàng liền cắn tỷ ? Sau tỷ đừng chơi với nàng nữa”.

Ngụy La nhịn “Xì một tiếng”, bao che khuyết điểm cũng quá rõ ràng , khiến nàng đang dối cũng cảm thấy chút ngượng ngùng.

Sau đó Ngụy La ăn mấy viên đường nhĩ đóa, vài lời cho Triệu Lưu Ly, Ngụy Thường Hoằng mới miễn cưỡng truy cứu chuyện nữa. Ngụy La thấy sắc trời còn sớm liền dậy cáo từ, trở về phòng , rửa mặt đồ, chuẩn ngủ.

Nàng ngủ một giấc vô cùng yên , cơ hồ mộng mị gì, ngủ liền ngủ thẳng đến sáng ngày hôm , tinh thần vô cùng .

*** *** ***​

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-158.html.]

Ngược , Lý Tương ở Chiêu Dương Điện chút nào.

Lý Tương học cả đêm ở Chiêu Dương Điện, vô cùng buồn ngủ, nhiều ghế hoa hồng mà , nhưng Thu ma ma vô tình gọi dậy. Đến sáng ngày hôm , nàng cuối cùng cũng học xong hai mươi chương của <Nữ huấn>, trả bài cho Thu ma, Trần Hoàng Hậu mới cho phép xuất cung.

Chỉ mới một ngày, trông Lý Tương tiều tụy hẳn. Trong mắt nàng tơ máu, hốc mắt vòng thâm đen, sắc mặt tái nhợt, còn bộ dáng xinh như nữa.

Lý Tương và Cao Dương Trưởng Công Chúa cùng Khánh Hi Cung, lên xe ngựa hồi phủ.

Bên trong xe ngựa sơn đen đỉnh bằng, Lý Tương cuối cùng cũng nhịn mà nhào lòng Cao Dương Trưởng Công Chúa lên: “Nương…”

Cao Dương Trưởng Công Chúa tất nhiên là vô cùng đau lòng, ôm nàng lòng mà dỗ dành, vỗ nhẹ lưng trấn an: “Tương nhi ngoan, đừng … Về nhà ngủ một giấc thật ngon, coi như chuyện hôm qua từng xảy ”.

Người tự dạy dỗ nữ nhi của bà chính là Hoàng Hậu, là nữ nhân tôn quý nhất của Đại Lương, bà là trưởng công chúa thì thế nào chứ? Thân phận bà ở mặt Hoàng Hậu vẫn thấp hơn một bậc. Trong lòng Triệu Huyên rõ ràng phục. Xưa nay bà và Trần Hoàng Hậu hòa hợp, bây giờ nữ nhi phạt, trong lòng thể dễ chịu ?

Tuy trưởng tẩu như , điều tay Trần Hoàng Hậu cũng quá dài !

Lý Tương vô cùng ủy khuất, chỉ chốc lát tà áo n.g.ự.c cũng ướt, thở : “Cây trâm … đều là do Ngụy La…”

Mặc dù cây trâm do Lý Tương hư, nhưng nàng vốn chỉ đùa giỡn Ngụy La, nghĩ tới Ngụy La bẫy nàng như ! Trong lòng nàng phục, nhưng thể , đem tất cả oán khí nghẹn trong lòng hóa thành nước mắt.

Cao Dương Trưởng Công Chúa rõ câu đó, chỉ thương Lý Tương ủy khuất, bà là mẫu giúp nàng giải vây , đành ôm lấy nàng : “Tương Nhi ngoan, khi về mẫu sẽ mua cho con thật nhiều trâm. Con thích cây trâm của Triệu Lưu Ly ? Mẫu kêu một cái giống như đúc ?”

Lý Tương lắc đầu, thút tha thút thít : “Con cần, đồ của Triệu Lưu Ly ? Con mới hiếm lạ”.

Xe ngựa nhanh chạy tới Phủ Nhữ Dương Vương, dừng ở cửa, nha vội vàng tiến lên đỡ hai xuống.

Nhữ Dương Vương đợi con hai cả đêm, bây giờ thấy bọn họ bình an trở về, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm, tiến lên nghênh đón. Hôm qua ông nhận tin tức từ trong cung truyền tới, chỉ Trần Hoàng Hậu lưu Lý Tương ở một đêm, còn sự tình cụ thể ông rõ ràng.

Lý Tương lau lau nước mắt, hốc mắt hồng hồng theo Cao Dương Trưởng Công Chúa xuống xe ngựa.

Nhữ Dương Vương thấy bộ dáng đáng thương của khuê nữ bảo bối, nhịn hỏi: “Tương nhi, chuyện gì…”

Lời còn dứt liền Cao Dương Trưởng Công Chúa trừng mắt. Nhữ Dương Vương lập tức ngậm miệng, tiếp tục hỏi, : “Trở về là , Tương Nhi mệt mỏi ? Ca ca con ở phòng chính chờ con, phụ còn cố ý chuẩn một bàn đồ ăn ngon, tất cả đều là thứ con thích ăn”.

Đoàn về chính phòng, lúc tới cửa, Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương hô to: “Tụng Nhi, mẫu con về, con đón một chút?”

Trong nội đường, thiếu niên mặc áo bào màu chàm thêu cây xương bồ ghế thái sư, bộ dáng gì khác , điều nếu kỹ, chút ương bướng và kiên quyết. Dưới khóe mắt một cái bớt, ngẩng đầu liền lộ đôi mắt đen nhánh thâm trầm.

Lý Tụng ung dung thản nhiên đem cây trâm phỉ thủy nạm vàng cất tay áo, lên, cửa.

Loading...