TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-02-13 00:12:26
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng vẫn là bỏ nàng, mấy năm nay, quan tâm nàng sớm thành thói quen, giống như m.á.u thịt hòa thể, chẳng thể dứt bỏ . Làm thể một sớm một chiều liền buông xuống .

Tống Huy đợi vài phút, thấy Ngân Lâu trở . Hắn do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn tới phòng Ngụy La.

Trên hàng lang treo đèn lồng bát giác, ánh đèn mập mờ hiểu lý lẽ, một trận gió nhẹ thổi tới, thổi khiến ánh sáng đong đưa lắc lư, đến cả bóng của cũng đung đưa theo. Tống Huy ở Trực Linh Môn, đưa tay chuẩn gõ cửa.

Tay giơ lên một nửa, đột nhiên tỉnh táo, ngừng .

Tống Huy đang gì? Đây là khuê phòng của nàng, đêm hôm khuya khoắt xông , là hại nàng ?

Nếu thật lo lắng cho bệnh tình của nàng, sáng sớm mai đến thăm ?

Huống gì ban ngày bọn họ rõ ràng, nếu còn hôn ước, ở lập trường nào mà quan tâm nàng? Bây giờ tiến thì thể thế nào, thể vãn hồi điều gì chứ? Nàng thích, giờ khắc nhất định hy vọng thấy , nên khiến nàng khó xử.

Tống Huy cửa lâu, cũng hành động gì tiếp theo. Hắn giơ tay thật lâu đến tê cứng, mãi mới để xuống, xoay về.

Ngụy La chỉ coi trưởng, vị trưởng nào nửa đêm tự tiện xông khuê phòng . Nếu duyên phận, thì cần tự cho hi vọng, nhất đao lưỡng đoạn cắt đứt tình cảm cũng .

Sau còn thể quan tâm nàng ? Tống Huy nghĩ tới vấn đề , bước chân dừng một chút, chợt nhẹ, tiếp tục về phía . Hắn đại khái chỉ thể âm thầm quan tâm, thể danh chính ngôn thuận quan tâm nàng, bao giờ thể là nữa.

*** *** ***

Sau khi Tống Huy rời , Kim Đài Viện chìm yên tĩnh. Không lâu , gốc đa chậm rãi bước .

Hắn mặc một bộ cẩm bào xanh đen thêu hoa văn bảo tướng bao bọc lấy hình cao ngất tuấn lãng. Ánh trăng từ đỉnh đầu chiếu xuống một bên mặt tinh xảo của , cái bớt nho nhỏ nơi khóe mắt hiện lên trắng muốt, nổi bật lên vẻ rực rỡ. Mày kiếm, mắt sáng, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, phảng phất chút bướng bỉnh bất tuân.

là Lý Tụng.

Lý Tụng vẫn trong chỗ tối, vẫn ai phát hiện.

Mới dựa vách tường, vặn đoạn đối thoại của Tống Huy và nha , Ngụy La bệnh.

Hắn tới sương phòng đang chìm trong đêm đen cách đó xa, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng tiến lên phía .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-188.html.]

Hắn nhiều chuyện hỏi nàng, ví như nàng và Tống Huy thật sự hủy bỏ hôn ước ? Có nàng và Triệu Giới đang ? Hai rốt cuộc đến , cùng chung chăn gối ? Càng nghĩ, trong lòng càng thấy khó chịu và giận dữ, rõ ràng tư cách để hỏi điều nhất, dù hai bọn họ cũng mắt , nàng với ai, cũng chút quan hệ nào với .

Lý Tụng nhịn , cho dù hai thấy giương cung bạt kiếm, cũng nàng nhiều hơn một chút, với nàng nhiều hơn một câu.

Lý Tụng nắm chặt kim trâm phỉ thúy trong tay, từng bước một tới cửa phòng Ngụy La. Hắn định tối nay sẽ trả vật cho nàng, về liền còn vướng bận gì nữa. Mỗi khi thấy vật , đều nhịn nghĩ tới nàng, ý chiếm hữu nàng càng lúc càng mãnh liệt.

Lý Tụng ở Trực Linh Môn, đưa tay lên gõ cửa, bên trong ai đáp . Ngủ ?

Lý Tụng chần chờ một lát, đưa tay đẩy cửa, trong phòng.

Bên trong phòng là một mảnh tối mù, vị ngọt ngấy xộc mũi. Trong phòng lấy một nha trực đêm, chỉ bóng đêm tĩnh lặng, im lặng tiếng. Không Ngụy La bệnh , ai chăm sóc? Lý Tụng cau mày, nội thất, vòng qua một bình phong vẽ tranh sơn thủy, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, miễn cưỡng thể thấy rõ khung cảnh giường.

Có một giường, tóc đen xõa , lưng đưa về phía . Thân ảnh nho nhỏ, thoạt vô cùng yếu ớt, khiến Lý Tụng dừng bước.

Lúc nàng trông thật ngoan ngoãn điều, ánh mắt chán ghét lúc , nhu nhược khéo léo khiến run sợ.

Người giường đắp chăn mỏng màu xanh, lẽ động tỉnh giấc, còn cho rằng đó là nha của , ho khan một tiếng, lẩm bẩm : “Nước… nước…”

Lần đầu tiên Lý Tụng xông phòng một cô nương, quả thật kinh nghiệm gì. Hắn vốn chút khẩn trương, giọng ngẩn , thanh âm mặc dù mềm mại dễ , nhưng vẫn chút khác so với Ngụy La. Giọng của Ngụy La mềm mại hơn, mềm tới mức thấm xương tủy, như bây giờ, chút cố sức. Lý Tụng vốn đang suy nghĩ, giường ho khan một tiếng, giọng dồn dập hơn so với lúc nãy: “Kim Lũ, rót cho cốc nước…”

Lý Tụng Ngụy La một nha tên Kim Lũ. Chắc là bởi vì bệnh nên thanh âm mới đổi.

Lý Tụng lập tức rời , chăm chú chằm chằm ảnh giường hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào tới bên bàn rót chén nước. Hắn tới bên giường, ôm nàng dậy, đưa nước tới bên miệng nàng: “Uống ”.

Lý Tụng cảm giác bản cũng bệnh nhẹ, là tới trả cây trâm ? Vì chăm sóc nàng?

Nàng khát nước , liên quan gì tới chứ?

Nghĩ , Lý Tụng nhíu mày, đang chuẩn đẩy nàng rời . Thân thể mềm mại báo dán lên , cánh tay quấn lấy eo , để .

Nàng mặc ít, chỉ mỗi áo trong và quần lụa mỏng, thật giống như mặc gì. Thế nên Lý Tụng thể cảm nhận rõ đường cong thiếu nữ, khéo léo mềm mại, giống như trong đêm nguyên tiêu , khi đè nàng chân tường.

Tiểu cô nương ôm thật chặt, gò má thậm chí còn cọ xát trong lòng , đáng thương nũng: “Muội lạnh quá…”

Thân thể Lý Tụng cứng đờ, chỉ cảm thấy bụng một luồng khí nóng dâng lên, nóng ran.

Loading...