Nho sinh đối diện tình huống bên , thấy Tống Huy nhúc nhích liền bắt đầu mở miệng trêu đùa: “Mộc Tê, trở ?”
Ngụy La thu tay , cắn môi hai cái, cuối cùng cũng gì: “Không cần khách khí”. Chỉ một lời , thêm gì khác nữa.
Tống Huy Ngụy La, môi thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cũng chỉ xoay vòng trong suy nghĩ trọn vẹn nuốt xuống. Còn thể gì nữa? Quan hệ của bọn họ từ hôm từ hôn đứt đoạn, từ nay về , cho dù là đau khổ vui vẻ đều còn liên quan gì tới đối phương. Cho dù gặp mặt cũng chỉ thể như bây giờ, ngươi chào một tiếng, hỏi một tiếng khỏe , những cái khác cũng thể .
Ngụy La đính hôn với Triệu Giới, thời điểm thánh chỉ truyền , con cháu nhà thế gia đều sôi sục hẳn lên, cho dù cũng . Tứ tiểu thư Phủ Anh Quốc Công thật may mắn, mới từ hôn với Phủ Trung Nghĩa Bá lâu liền trở thành Tĩnh Vương Phi cao quý. Việc từ hôn ngược trở thành câu chuyện cho ca tụng, nếu sự hy sinh của , nàng thể đến với Triệu Giới? Những thứ trong miệng khác chỉ là chuyện vui đầu đuôi, nhưng tới tai giống như thương gân động cốt.
Tống Huy cho rằng bản nhanh thể buông xuống, ít nhất, lúc đối mặt với Ngụy La thể bình thản hơn một chút. , lúc thấy nàng còn , thể cưỡng ép bản những chuyện khác để phân tâm, một khi thấy nàng , cái gì cũng nhớ nữa. Loại cảm giác giống như một bộ phận nào đó trong khoét , dùng kim khâu , nhưng chỗ khâu cũng tróc dần , cuối cùng cái gì cũng lưu . Chỗ trọng yếu nhất của khác vô tình cướp , tuy nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mỗi thấy vết khâu , sẽ nhịn mà đau xót.
Tống Huy thu hồi ánh mắt, xoay về phía đám đồng môn, đem đèn lồng trả cho một nam tử mặc áo bào gấm màu đỏ tía, mỉm dặn dò: “Cầm cho chắc , đừng để rơi mất”.
Nam tử đó gật gật đầu : “Tống Huy dạy đúng”.
Ngụy La rũ mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Giới : “Tĩnh Vương ca ca, chúng cũng thôi”. Nói xong, nàng liền cầm tay Triệu Giới rời .
Mới hai bước, vị nho sinh đầu đội khăn tung bay chạy tới, lòng bàn tay hướng lên , đưa cho Ngụy La một vật: “Cô nương chờ , câu đố đèn là do cô nương trả lời , phần thưởng cũng nên thuộc về cô”.
Trong tay cầm một khối ngọc bội màu mực khảm mãng xà, xem là trang sức của nam tử. Ngụy La cũng dùng , lắc đầu từ chối: “Ta chỉ là trùng hợp mà đoán thôi, cũng vì phần thưởng. Cái vẫn nên giữ ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-211.html.]
Vị nho sinh kiên trì, cho rằng câu đố là do nàng trả lời, phần thưởng nàng đương nhiên nên nhận lấy.
Ngụy Là chần chừ, kịp khó xử, Triệu Giới bên cạnh cầm lấy, trầm giọng “Đa tạ” cáo từ, kéo Ngụy La rời .
*** *** ***
Trên đường về Phủ Anh Quốc Công, Ngụy La cảm thấy thật mệt, khác hẳn vẻ hưng trí bừng bừng lúc nãy.
Triệu Giới đưa mặt gần môi nàng, cúi xuống nắm chặt bối tử màu đào hoa văn linh chi bằng gấm Tô Châu của nàng, thấy nàng cúi đầu, đôi mắt âm u, mặt tỏ chút biểu cảm gì, gọi nàng một tiếng: “A La”.
Ngụy La nhấc hàng mi dày lên, rõ chuyện gì: “Sao?”
Triệu Giới lúc mới lấy ngọc bội nhỏ khắc mãng xà đưa cho nàng: “Vật cần ?”
Ngọc bội chế tác tinh xảo, bên còn hai viên minh châu nhỏ như cục bông, ánh trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Ngụy La liếc mắt , nhăn mũi : “Không cần”.
Triệu Giới gật đầu, đem khối ngọc bội thu tay. Trên gương mặt tuấn của lúc biểu cảm gì, cánh tay vung lên liền ném ngọc bội đống hoa cỏ bên đường. “Đông” một tiếng, ngọc bội nhanh chóng lẫn bóng đêm.
Ngụy La giật : “Sao ném?”