TRỌNG SINH CHỨC VƯƠNG PHI BỊ ÉP NHẬN - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-02-13 23:55:45
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phu xe đuổi ông , hướng về bên trong xe xin chỉ thị: “Phu nhân, xem bây giờ…”
Khương Diệu Lan nhắm chặt mắt, lâu mới chậm rãi mở , thanh âm kiên định từ trong xe truyền : “Không cần để ý tới ”.
Phu xe lệnh, lúc Ngụy Côn liền chút kiên nhẫn. Bọn họ đều là Ổ Nhung, tính cách thô lỗ tàn bạo, bởi vì cố kỵ đây là lãnh thổ của Đại Lương mới trực tiếp nghiền qua , xem như cũng khách khí lắm . Bây giờ Khương Diệu Lan dặn dò, phu xe trực tiếp vung roi quất lên m.ô.n.g ngựa, chút lưu tình chạy qua Ngụy Côn.
Ngụy Côn kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng tránh qua một bên, ông mới vững, vó ngựa liền nặng nề rơi lên chỗ ông , giương cao vó ngựa khuấy lên một trận bụi bặm. Xe ngựa đỉnh xanh cứ thế chạy qua ông, màn xe gió thổi lên rơi xuống, ông qua khe hở, thể thấy gò má quen thuộc, còn kịp tìm tòi nghiên cứu, xe ngựa nghênh ngang rời .
Ngụy Côn cứng tại chỗ hướng xe ngựa rời , kích động thể kiềm chế . Là nàng, thật sự là nàng.
Qua nhiều năm như , cuối cùng nàng cũng trở .
Giọng Khương Diệu Lan ông còn nhớ rõ, chỉ cần qua liền thể khẳng định. Bởi vì lúc nàng chuyện âm cuối cao lên, kéo thật dài, mềm mại mang theo kiều mỵ, điều ông tài nào quên .
Nàng trở về lúc nào, ở chung một chỗ với Ổ Nhung? Mấy năm nay nàng ? Nàng về Phủ Anh Quốc Công là để gặp hai đứa nhỏ ?
Ngụy Côn kiềm chế mà nghĩ ngợi lung tung, tâm tình xúc động tới thiếu chút nữa kéo con ngựa đỏ thẫm bên cạnh mà đuổi theo xe ngựa. ông mới phi lên ngựa, chợt nhớ gì đó dừng . Lúc nàng gặp ông, ông tùy tiện đuổi theo chỉ khiến nàng thêm chán ghét. Giống như lúc nãy , nàng chịu xuống gặp ông một , nhẫn tâm lệnh cho phu xe cứ thế mà qua.
Ngụy Côn nắm chặt dây cương, mu bàn tay nổi gân xanh, ông giãy giụa lâu, rốt cuộc quyết định nhảy xuống ngựa. Người gác cổng chạy đón tiếp, Ngụy Côn đưa dây cương cho , cũng trực tiếp về phủ, mà gọi thị vệ đang núp trong bóng tối, dặn dò: “Đuổi kịp chiếc xe ngựa , xem coi nó dừng ở … Người trong xe nơi nào. Cho dù gì cũng đều báo cáo ”.
Thị vệ mặc áo vải xanh đen gật đầu nhận lệnh: “Thuộc hạ tuân mệnh”. Ngụy Côn gì nữa, hồn bay phách lạc phủ.
Trong Tùng Viên, Ngụy La mới từ Dung Viện về, thấy Ngụy Côn, nhớ tới lúc nãy nàng Đại Từ Tự xin bùa bình an, đôi mắt hạnh cong cong, vui vẻ tiến lên : “Phụ , hôm nay con và Thường Hoằng Đại Từ Tự, xin cho một cái bùa bình an”. Nói xong, nàng lấy trong tay áo một cái túi thơm đỏ thẫm, bên trong bỏ bùa bình an, đưa cho Ngụy Côn: “Đây là do chính trụ trì lễ, thể bảo vệ bình an cả đời”.
Ngụy Côn mất hồn mất vía nhận lấy, cầm trong tay xoay xoay hai , trong đầu đang nghĩ gì. Bỗng nhiên ông ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rỡ Ngụy La: “A La, hôm nay con Đại Từ Tự gặp ai ?”
Ngụy La nghiêng đầu, rõ chuyện gì, hỏi ngược : “Hôm nay con gặp nhiều , phụ tới ai?”
Ngụy Côn dừng , ngẫm nghĩ một chút khó nên lời: “Ví dụ như, con cảm thấy quen thuộc…” Ngụy La theo lời của phụ suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu : “Không ”.
Trong ánh mắt Ngụy Côn khó tránh khỏi chút thất vọng, gật nhẹ đầu, gì với Ngụy La nữa, về hướng thư phòng.
Nếu là bình thường, Ngụy La tặng ông bùa bình an, Ngụy Côn nhất định sẽ vui mừng cao hứng, hỏi thăm nàng ngoài Đại Từ Tự còn chỗ nào khác nữa . hôm nay phụ trầm mặc ít , chỉ sợ ngay cả đồ đang cầm trong tay là gì cũng , chỉ ngẩn ngơ rời .
Ngụy La tại chỗ bóng lưng ông, nụ mặt dần thu , trở nên vô cùng khó đoán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-223.html.]
*** *** ***
Hôm nay là ngày thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Đại điển thi đấu dựng ở võ trường Thái Dịch Trì, mời nhiều thanh niên dũng sĩ trong triều tới tham gia. Võ trường bãi đất mênh m.ô.n.g thấy điểm cuối, lúc đang là cuối mùa thu, cỏ hoàng vân cũng trở nên khô héo, lá khô rơi đầy mặt đất, gió lạnh cuốn lá tăng thêm vài phần phóng khoáng phong tình. Ở phía bắc võ trường dựng lên khán đài ở hai bên để xem thi đấu.
Ngụy La và Lương Ngọc Dung Triệu Lưu Ly mời theo, đặc biệt trợ trận cho dũng sĩ Đại Lương.
Triệu Lưu Ly là công chúa cao quý, tất nhiên chung với Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu vân án tử đàn, Ngụy La và Lương Ngọc Dung cũng hưởng lây chút hào quang, một tầng. Tầm ở đây , thể đem bộ võ trường thu tầm mắt, rõ sót thứ gì.
Chỉ thấy hai bên võ trường hai hàng thẳng, một bên mặc áo chéo Hồ Phục của Ổ Nhung, một bên mặc đồ của dũng sĩ Đại Lương màu xanh đen dệt kim thêu hoa văn tối màu. Người Ổ Nhung chút thô, lưng hùm vai gấu, thoạt dọa .
Ngược , Đại Lương mặc dù tráng kiện bằng, nhưng tuyệt thua về khí thế, một đám oai hùng hiên ngang. Đặc biệt là cưỡi ngựa đầu - Triệu Giới, rõ ràng mặc xiêm y giống hệt khác, nhưng nhiều thêm vài phần oai hùng. Cổ áo của thêu hoa văn cánh sen cuộn tròn viền theo mép vải, sống lưng thẳng tắp, mày kiếm nhập tấn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, cần mở miệng đủ khác cảm giác áp bách vô hình.
Ngụy La ngẩng đầu, cho kỹ hổ, ánh mắt mơ hồ hệt như kẻ trộm.
Triệu Lưu Ly và Lương Ngọc Dung thấy nàng như , nhịn xì một tiếng. Ai mà chẳng hai họ đính hôn chứ? Cho dù quang minh chính đại cũng ai gì, mà da mặt Ngụy La mỏng, khi khiến cho khác chê .
Triệu Lưu Ly ghé tai Ngụy La, nhỏ giọng : “A La, ca ca đang ngươi”.
Ngụy La động tâm, thấy lời Triệu Lưu Ly , men theo tầm mắt nàng , chỉ thấy Triệu Giới con ngựa Thanh Hải màu trắng xám, ánh mắt thẳng phía , nàng chỗ nào chứ? Lúc Ngụy La mới phát giác lừa, mắt hạnh trợn tròn, trừng Triệu Lưu Ly một cái.
Triệu Lưu Ly , từ lúc ở với Dương Chẩn liền học thói !
Ngụy La thèm đáp hai bọn họ, vô cùng chuyên tâm lão công công bên cạnh Sùng Trinh Hoàng Đế quy tắc trận đấu.
Thi đấu cưỡi ngựa b.ắ.n cung tổng cộng ba trận, trận đấu so tài b.ắ.n cung, trận hai so tài cưỡi ngựa, trận thứ ba so cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Ở mỗi trận mỗi bên sẽ phái ba thi đấu, theo quy tắc ba ván thắng hai để quyết định thắng bại cuối cùng. Triệu Chương phân tới trận thứ hai – thi cưỡi ngựa, Triệu Giới xếp trận ba, đối đầu với hoàng tử Mặc Sĩ Chân của Ổ Nhung.
Một trận đấu diễn nửa canh giờ, tối thiểu đợi một canh giờ mới tới phiên Triệu Giới thi đấu. Ngụy La Triệu Giới tới thất thần, lúc hồn liền thấy Triệu Giới cũng đang nàng mỉm . Má Ngụy La nóng như phỏng, nhưng thu hồi tầm mắt, miệng mở hợp với một câu: “Thi đấu cho ”.
Triệu Giới cong mắt thành ý , thu hồi tầm mắt, với Sùng Trinh Hoàng Đế khán đài: “Nhi thần nhất định phụ mong đợi của phụ hoàng”.
Sùng Trinh Hoàng Đế gật đầu hài lòng, phất tay ý bảo và tiếp tục trận đấu. Triệu Giới nắm dây cương, cưỡi ngựa rời .
Chẳng tại , Ngụy La cảm thấy câu là cho . Nàng sờ sờ gò má đỏ bừng của , mím môi vui mừng. Từ khi cung yến bọn họ mấy ngày gặp mặt, Ngụy La thấy liền nhớ tay từng nắm thứ , ngượng ngùng thẹn thùng, nhưng thấy phản cảm. Bởi vì nàng cũng thích , vui vẻ. Hôm nay thấy, Ngụy La mới phát hiện nàng cũng nhớ .