Ngụy La nắm tay , : “Hóa đây mới là mục đích của , thảo nào tích cực như ”.
Triệu Giới thấp giọng , cũng phản bác.
Rất nhanh tới Phỉ Thúy Lâu, Phó Hành Vân chọn một nhã gian, dẫn lên lầu hai. Ngồi trong phòng trang nhã, Ngụy La vẫn nhớ kỹ lời của Phó Hành Vân lúc nãy: “Phó đại phu chân Đại biểu ca vấn đề, là vấn đề gì?”
Ngụy Thường Dẫn là Đại ca của nàng, cùng với Lương Ngọc Dung vô quan hệ, nàng thể để ý tới chuyện .
Phó Hành Vân rót cho mỗi một chén Thái Bình Hầu Khôi, hổ : “Cũng chuyện lớn gì, chỉ là gân cốt của ngài đang mọc nữa, nhất định sẽ cảm thấy đau ngứa khó chịu, chỉ cần nhịn một chút là ”.
Chỉ chuyện ? Ngụy La ông , cảm thấy bản gạt.
Có điều nếu tới đây , thì giống như lời Triệu Giới , chỉ đem tất cả chuyện cho rõ ràng, nàng và Thường Hoằng mới thể triệt để buông bỏ.
Ngụy La suy nghĩ một chút, với Khương Diệu Lan: “Ta năm đó chuyện gì”. Nàng dừng một chút, : “Sau khi bà sinh và Thường Hoằng”.
Khương Diệu Lan nghĩ tới Ngụy La sẽ chủ động chuyện với bà, tay đang cầm chén sứ men xanh khựng , mới nhẹ giọng .
Sau một chén , Khương Diệu Lan hết chuyện xảy năm đó, mặt Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng chút biến hóa nào, thậm chí một tia sóng gợn cũng . Thật giống như một hòn đá ném đầm sâu đáy, “keng” một tiếng liền tìm tung tích. Ngụy La liễm mắt sang chuyện khác: “Vậy bây giờ bà về đây gì?”
Khương Diệu Lan : “Lúc Hoàng đế Ổ Nhung tới Đại Lương, đường sinh bệnh, vặn gặp và Hành Vân. Hành Vân cùng lên đường chữa bệnh giúp ông , cùng đường tới Thịnh Kinh Thành… Mẫu nghĩ tới gặp hai con nhanh như ”.
Ngụy La lạnh, nể mặt nỏi: “Thật nghĩ tới? Ta và Thường Hoằng đều ở Phủ Anh Quốc Công, nếu bà tới Thịnh Kinh Thành, thể gặp chúng ?”
Khương Diệu Lan cứng họng trả lời .
Ngụy La uống xong một ly , cụp mắt hỏi Thường Hoằng: “Chuyện tỷ hỏi hỏi xong, Thường Hoằng, hỏi gì ?”
Ngụy Thường Hoằng : “Không ”.
Vì , Ngụy La lên, với Khương Diệu Lan: “Chuyện qua thì cho qua , nếu bà từ bỏ bọn , bọn cũng mẫu , bà cũng xem như bao giờ sinh hạ bọn . Hai bên từ nay nợ gì , bà cũng cần xuất hiện ở mặt bọn ”.
Đồng tử Khương Diệu Lan co , bà vội vàng lên cầm tay Ngụy La: “Bé, với hai con, chuyện năm đó là đúng, cũng yêu cầu xa vời con và Thường Hoằng tha thứ…” Vừa , bà nghẹn ngào: “Không cần vội vàng phân rõ ranh giới với mẫu như , bù đắp cho hai con, đều là của , …”
“Bà chỉ sai, hơn nữa còn vô cùng ngu xuẩn”. Ngụy La lạnh lùng rút tay về, tàn nhẫn : “Năm đó Đỗ Thị và Tam bá mẫu liên thủ lừa bà, bọn họ gì bà liền tin cái đó, chỉ rời , nhưng bà từng nghĩ tới và Thường Hoằng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-chuc-vuong-phi-bi-ep-nhan/chuong-254.html.]
Ngụy La hỏi ngược : "Bây giờ bà đền bù lợi ích gì? Lúc thiếu chút nữa Đỗ Thị bán cho bọn buôn , lúc đó bà đang ở ? Lúc Tam bá mẫu hạ độc suýt chết, bà đang ở ? Thường Hoằng đẩy xuống nước, lúc đó bà ở ?”
Sắc mặt Khương Diệu Lan trắng bệch, đôi môi run rẩy: “Cái gì…”
Ngụy La dừng một chút, chợt khẽ, đôi mắt hạnh nheo , ngọt ngào nhu thuận: “Ta và Thường Hoằng thể sống tới bây giờ, chẳng chút quan hệ nào với bà, bây giờ mà nghĩ đền bù, quá muộn . Ta cần một mẫu như , Thường Hoằng cũng cần, nếu lúc bà thể nhẫn tâm bỏ bọn , bây giờ cũng cần giả mù sa mưa đầu . Từ nay về , bọn coi như từng gặp bà, bà cũng đừng đến quấy rầy bọn nữa”.
Lời của Ngụy La mang tới cho Khương Diệu Lan nỗi khiếp sợ to lớn, bà lảo đảo : “Thật xin , con…”
"Không cần." Ngụy La , cái gì cần nàng cũng , cũng cần lưu : “Cũng đừng , sẽ đồng tình với bà”.
Ngụy La cúi kéo tay Triệu Giới, dẫn khỏi nhã gian, lúc tới cửa, nàng đột nhiên dừng , xoay : “Có điều, một việc cần cảm tạ bà, cảm tạ bà sinh và Thường Hoằng, đây hẳn là việc nhất bà từng ”.
Nói xong, nàng đẩy tấm bình phòng, khỏi phòng.
Ngụy Thường Hoằng ở lâu, Ngụy La rời lâu, cũng rời theo. Khương Diệu Lan ôm mặt rống thất thanh.
*** *** ***
Ngụy La và Triệu Giới cũng lập tức về Phủ Tĩnh Vương, mà đến một cửa hàng khác mua hương liệu.
Trời gần đông, trong phòng bắt đầu đốt than, than củi bùng cháy sẽ tản chút khói, ngửi mùi lắm, chỉ thể dùng chút huân hương che . Huân hương ngoại trừ che mùi than củi, còn thể dùng để xông xiêm y. Ngụy La trong cửa hàng, chọn lấy ít hương linh lăng, cam tùng, bạch đàn, hồi hương, trầm hương, đinh hương, xạ hương mỗi loại năm lượng, tới khi chưởng quầy đem thứ nàng lấy gói kỹ đưa cho nàng, Ngụy La vẫn còn đang lơ đãng.
Chưởng quầy gọi một tiếng: “Phu nhân?”
Ngụy La phản ứng , Triệu Giới nhận lấy đồ, trả tiền dẫn nàng khỏi cửa hàng. "A La, hồn". Triệu Giới dừng ở cửa, một tay cầm hương liệu, một tay nhéo mặt nàng.
Ngụy La chớp mắt mấy cái, ôm mặt lui về nửa bước: “Đau”.
Triệu Giới mỉm : “Nếu rõ ràng, thì lúc còn yên lòng?” Ngụy La suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu : “Muội chỉ đang nghĩ một việc”.
Tất nhiên Triệu Giới tin: “Ồ, đang nghĩ gì?”
Ngụy La trầm mặc một lát: “Nếu sinh hài tử, mà Đại ca ca cũng cho một nữ nhân khác mang thai, sẽ chọn bỏ hài tử rời , là bấm bụng bấm chịu đựng?”
Triệu Giới hỏi: “Vậy đáp án của là gì?”
Ngụy La , bỗng nhiên một tiếng, nụ xán lạn: “Muội sẽ để hài tử rời , cũng sẽ chịu đựng, sẽ trả thù Đại ca ca và nữ nhân , đó ôm hài tử tái giá”.
Triệu Giới lẳng lặng nàng, đó ôm nàng lòng, ghé tai nàng : “Không chuyện đó , cô nương ngốc”.